Ông có nỗi sợ này cũng không phải không có lý, đương nhiên là ông sợ con trai của mình sẽ bị nhà họ Tôn ám sát.
Bằng Gia vội vàng nói: "Chủ tịch Sở, ông không cần lo lắng, cậu ấy là Thiên sư, người bình thường không thể làm gì được cậu ấy đâu."
"Thiên sư? Là sao?" Lâm Đại Sơn không hiểu chuyện gì.
Advertisement
"Ba nhìn nhé!"
Lâm Mộc vung tay lên, dùng nội lực.
Chỉ nhìn thấy một đám sương trắng ngưng tụ trong tay Lâm Mộc.
Ngay lập tức, Lâm Mộc vung tay lên, ném đi.
Bùm!
Sau đó một chậu cây trong phòng bật tung lên.
Lâm Mộc lại vung tay lên, từng đợt sóng tạo thành kết giới, chặn lại tất cả mảnh vụn trong chậu cây.
"Cái này ...!cái này ..." Lâm Đại Sơn ngẩn người.
Phương pháp này không khác gì các vị thần trong các bộ phim truyền hình thần thoại!
Ông sẽ không bao giờ tin được nếu không được tận mắt chứng kiến.
Lâm Mộc nói: "Bằng Tử nói chính xác, nhưng bây giờ tôi không còn là Thiên sư nữa, mà là Đạo sư."
Tu sĩ Linh Ý Cảnh, người được tôn sùng như một vị đạo sư trong thế tục.
"Ồ? Nếu vậy có nghĩa là thực lực của đại ca đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi sao?" Bằng Tử kinh ngạc nói.
Lâm Mộc gật đầu rồi nhìn Lâm Đại Sơn.
“Ba, võ công, tu vi không phải chỉ có trong truyền thuyết, nó vẫn luôn tồn tại trên đời này, nhưng hiện tại đã suy tàn nên không được