Anh đâu thể ở bên ba mẹ và em gái mọi lúc mọi nơi để bảo vệ họ.
Lòng nhân từ không kiểm soát được binh lính, sự công chính không bảo vệ được của cải.
Mềm lòng không làm nên chuyện lớn, lúc nên quyết đoán thì tuyệt không thể nhân từ.
Lời dặn dò của Lão Trần không sai.
Advertisement
Nếu anh đã khai chiến với nhà họ Tôn, thì chỉ có thể chấm dứt mọi chuyện khi một trong hai bên bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Alo! Alo!”
Chiếc di động của Tôn Viên Ba rơi trên đất vẫn vọng ra giọng nói của ông cụ Tôn.
Lâm Mộc bước lên nhặt di động.
“Ông cụ Tôn đúng không? Ông không cần gọi nữa, đám người nhà họ Tôn đã bị tôi giết sạch rồi, nhà họ Tôn của ông tuyệt hậu rồi!” Lâm Mộc nói.
“Khốn kiếp! Thằng khốn kiếp mày là ai hả?” Điện thoại truyền ra tiếng thét điên cuồng của ông cụ Tôn.
Có thể tưởng tượng được, ông cụ Tôn lúc này đã tức giận và đau lòng đến phát điên.
“Muốn biết tôi là ai ư? Có bản lĩnh thì ông về đây mà điều tra lai lịch của tôi.” Lâm Mộc nói xong, dứt khoát cúp điện thoại rồi vứt xuống đất.
Trước đó Lâm Mộc đã nghe Tôn Thượng Minh nói bản quyền sáng chế được chuyển giao cho một tập đoàn ở Châu u, chính ông cụ Tôn một tay lên kế hoạch chuyện này, cho nên Lâm Mộc chẳng hề thương xót ông cụ.
Có điều ông cụ ở tận Châu u xa xôi, nếu không Lâm Mộc cũng kết liễu ông cụ luôn rồi.
Sau đó Lâm Mộc rời khỏi phòng, rút xăng từ thùng nhiên liệu của vài chiếc xe trong sân của trang viên họ Tôn đổ vào phòng.
Lâm Mộc cọ hai ngón tay vào nhau, một ngọn lửa lóe lên nơi đầu ngón tay anh.
Tiếp theo Lâm Mộc quăng ngọn lửa đi, trước mắt anh bỗng chốc xuất hiện một đám cháy phừng phừng.
Xong xuôi, Lâm Mộc mới rời khỏi trang viên nhà họ Tôn.
Khi