Ông Thẩm nói: “Vợ ơi, bà đừng ầm ĩ lên nữa, Lâm Mộc chỉ muốn tốt cho Dương Dương thôi.”
“Ông thì biết cái gì?” bà Thẩm trừng mắt với ông Thẩm.
Sau đó bà ta nhìn Thẩm Tịch Dương: “Dương Dương, ngày mai con chăm chỉ đi làm rồi xin lỗi vị giám đốc tập đoàn Hoằng Kiến kia.”
Advertisement
“Vâng.” Thẩm Tịch Dương chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
“Còn cháu, hôm nay tôi cho cháu ở nhờ một đêm, xong việc thì về Kim Châu của cháu đi.” Bà Thẩm nói xong bèn quay người đi vào phòng bếp.
“Lâm Mộc, khiến cháu chê cười rồi, mau ngồi đi.” Ông Thẩm lộ vẻ ái ngại.
“Không sao ạ.” Lâm Mộc cười đáp.
Lâm Mộc hiểu được nỗi lòng của bà Thẩm, dù sao ông Thẩm quanh năm suốt tháng cần uống thuốc, lại không làm được việc nặng, bà ta muốn Thẩm Tịch Dương thân thiết với người giàu cũng chẳng có gì là lạ...!
....!
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng viền vàng, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, thở đều, mặc cho gió tuyết tạt vào người.
Một lão giả tóc bạc trắng nhẹ nhàng đi tới: “Chưởng môn.”
“Chuyện gì thế?” Người đàn ông trung niên vẫn nhắm mắt.
Hiển nhiên, Người đàn ông trung niên này chính là Chưởng môn của Tuyết Sơn Phái.
“Ông cụ Tôn ở Giang Nam mới liên lạc với chúng ta, ông cụ nói người nhà họ Tôn bị người ta diệt sạch ngay tại trang viên của họ, hung thủ là một tu sĩ tên Lâm Mộc.”
Lão già tóc bạc kính cẩn bẩm báo.
Lão già tóc bạc nói tiếp: “Ông cụ Tôn hi vọng chúng ta có thể ra tay giúp đỡ, xử lý tên nhóc Lâm Mộc kia, báo thù cho nhà họ Tôn.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chủ nhân Kim Trì Quan luôn bảo hộ cho nhà họ Tôn nhỉ? Sao Ông cụ Tôn không tìm Vũ