“Thẩm Tịch Dương.” Người đàn ông trung niên hơi mập gọi.
“Giám đốc, hôm nay ông tới sớm thế ạ.” Thẩm Tịch Dương cuống quýt chào hỏi ông ta, hiển nhiên ông ta chính là cấp trên của cô ấy.
“Thẩm Tịch Dương, rốt cuộc tối qua cô làm cái gì thế hả? Ai dùng điện thoại của cô nói chuyện với tôi? Ai tắt cuộc gọi của tôi?” Tên giám đốc nghiêm mặt hỏi dồn.
Advertisement
“Người hôm qua là tôi.” Chưa đợi Thẩm Tịch Dương trả lời, Lâm Mộc đã bước lên trước.
“Cậu là ai?” Tên giám đốc nhìn Lâm Mộc rồi lại liếc về phía xe của anh.
“Tôi là bạn của Thẩm Tịch Dương.” Lâm Mộc khoanh hai tay trước ngực nói.
“Bạn bè ư? Tôi thấy cậu có ý đồ khác đấy, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả?” Tên giám đốc nói.
“Tốt nhất ông đừng nói mấy lời bẩn thỉu đó với tôi, nếu chọc giận tôi thì không có quả ngọt mà xơi đâu.” Lâm Mộc nói.
“Chọc giận một tên nhóc lái xe Jetta cũ như cậu thì sao nào?” Tên giám đốc cười lạnh.
“Giám đốc, chuyện này không liên quan tới cậu ấy, do giám đốc Lương Siêu của Hoằng Kiến có hành động quá đáng nên tôi mới rời đi tối qua.” Thẩm Tịch Dương nói.
Tên giám đốc bày ra bộ dạng thuyết giáo: “Thẩm Tịch Dương, sao cô không biết trân trọng cơ hội hả, Lương Siêu chẳng những là giám đốc nghiệp vụ của Hoằng Kiến, anh ta còn là thái tử gia của tập đoàn này, anh ta rành rành đã chấm cô rồi, chỉ cần cô tiếp nhận tình cảm của Lương Siêu, chúng ta có thể ký kết hợp đồng ngay có biết không? Cô còn được hời hẳn một người bạn trai là thiếu gia nhà giàu đấy nhé, chuyện này tốt biết bao.”
Tên giám đốc vừa dứt lời, tiếng một chiếc xe thể thao gầm rú trên con phố bên cạnh bỗng truyền tới.
Chỉ thấy một chiếc Porsche 911 màu xanh lam rẽ vào bãi đậu xe ngoài trời và lái đến bên cạnh đám người Lâm Mộc.
Xe thể thao