"Đạo trưởng Hoàng, anh muốn bái sư như vậy, sao không trực tiếp gia nhập Ẩn Môn? Giống như phái Tuyết Sơn kia, đừng nói Linh Ý Cảnh như của tôi, ngay cả Linh Phách Cảnh cũng có đó? Anh gia nhập phái Tuyết Sơn ở Ẩn Môn chẳng phải là tốt hơn? Hơn nữa môn phái như Ẩn Môn tất nhiên cũng có rất nhiều tài nguyên, càng có thể giúp anh tu luyện tốt hơn." Lâm Mộc nói.
Đạo trưởng Hoàng bất đắc dĩ giải thích: "Lâm Mộc tông sư, tôi là hậu duệ duy nhất còn sót lại của mạch này, dựa theo phép tắc tổ tiên, tôi không thể gia nhập môn phái khác, Lâm Mộc tông sư anh không môn không phái, nếu tôi chỉ bái anh làm thầy, đương nhiên không có vấn đề."
"Tôi hiểu rồi.
Đúng rồi Đạo trưởng Hoàng, nếu bây giờ chúng ta là đồng đạo, anh không cần gọi tôi là Lâm Mộc tông sư, gọi tôi Lâm Mộc đồng đạo là được rồi." Lâm Mộc nói.
Advertisement
"Lâm Mộc tông sư, anh là cường giả Linh Ý Cảnh cao quý, Cảnh Giới tôi với anh cách xa nhau, sao tôi có thể xưng hô như vậy được, thực sự không được đâu, nếu vậy thì tôi sẽ gọi anh là tiền bối Lâm Mộc đi, dù tuổi tác của anh không lớn, nhưng thực lực lại rất cao, tôi nhất định phải tôn xưng anh để bày tỏ sự tôn trọng." Đạo trưởng Hoàng vừa cười vừa nói.
"Được thôi." Lâm Mộc cũng không quá để ý đến việc xưng hô.
"Đúng rồi, tiền bối Lâm Mộc, tôi vừa mới nhắc tới hồ Thiên Sát, anh định đến đó sao?" Đạo trưởng Hoàng hỏi.
"Đến đó xem xét một chút, sau khi đến xem tình hình thế nào rồi tính tiếp." Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết nếu lần này anh đi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tại thời đại mạt pháp này, tài nguyên tu luyện vốn đã vô cùng thiếu thốn, nếu không đi tranh những tài nguyên còn sót lại kia, thì dựa vào bản thân hấp thụ Linh khí chậm rãi mỏng manh để tu luyện , căn bản không có khả năng có được thành tựu.
Nói cách khác, ở thời đại này, nếu tu sĩ không dám mạo hiểm, sẽ không có khả năng thành công.
Đã gặp được loại tài nguyên tốt như vậy, dù thế nào Lâm Mộc cũng phải đi xem một chút.
Lúc đến đó sẽ cải trang một chút cho khác đi, trước tiên cứ nấp ở một góc quan sát