Bảo tải được mở ra, lúc này Thẩm Tịch Dương không những bị khăn bịt miệng, mà hai tay cũng bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, trên mặt cô tràn ngập sự hoảng sợ.
"Sao vậy Thẩm Tịch Dương, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi thôi! Lương Siêu tôi đã nhìn trúng ai thì người đó cũng không thể chạy thoát được đâu, nếu lúc đầu cô ngoan ngoãn theo tôi, tôi còn có thể cho cô một chỗ tốt, nhưng cô lại nhất định phải rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nên hiện tại chỗ tốt nào cô cũng không chiếm được!" mặt mũi Lương Siêu tràn đầy hưng phấn.
Vừa dứt lời, Lương Siêu liền tháo chiếc khăn bịt miệng Thẩm Tịch Dương ra.
Sáng hôm nay sau khi Thẩm Tịch Dương chọn ngồi xe của Lâm Mộc để trở về, Lương Siêu đã quyết định áp dụng loại thủ đoạn này.
Advertisement
"Lương Siêu, cái tên mặt người dạ thú, anh làm như vậy là phạm tội đấy!" thân thể Thẩm Tịch Dương cũng run lên.
"Ha ha, vậy thì sao? Cô có thể bắt tôi sao?" Lương Siêu xoa xoa hai tay, thản nhiên nhìn cô.
"Tiếp theo, Lương Siêu tôi nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt."
Lương Siêu vừa nói xong đã nhào về phía Thẩm Tịch Dương, hai tay anh ta mạnh mẽ xé toạc áo sơ mi trên người Thẩm Tịch Dương ra.
"A a a! Cứu mạng!"
Thẩm Tịch Dương bị dọa sợ nên liên tục thét lên.
"Thẩm Tịch Dương, cô có hét to cỡ nào cũng vô dụng thôi, nơi này là khách sạn Kim Loan, là nhà tôi mở đó!" Lương Siêu nghe tiếng hét của cô, ngược lại càng lộ ra vẻ hưng phấn.
Thẩm Tịch Dương nghe đến đó, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.
Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Thẩm Tịch Dương, cô chỉ cảm thấy ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ, thế giới đều trở nên u ám,