Lâm Mộc Báo Thù

272: “đây Đây Là Lệnh Bài Của Trưởng Lão Tuyết Sơn Phái”


trước sau


“Trưởng lão.” Hai tu sĩ của Thanh Thương Phái đang đuổi theo phía sau thấy Trưởng lão bị đánh bay thì nhanh chóng duỗi tay đỡ ông ta.

“Phụt!” Trưởng lão được người đỡ lấy lại ôm ngực phụt tiếp một ngụm máu tươi.

Cánh tay vừa chạm phải quyền đánh từ Lâm Mộc của Trưởng lão không ngừng run rẩy.

Advertisement
“Sao có thể? Tại sao một tên Linh Ý Cảnh trung kỳ như cậu ta lại có thể bạo phát ra đòn công kích khủng khiếp dường ấy!” Hai mắt Trưởng lão Thanh Thương Phái nhuốm vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.

Hồi nãy ông ta đích thân đỡ quyền đánh, cho nên hiểu rõ hơn ai hết uy lực khủng khiếp trong nắm đấm của Lâm Mộc.

“Trưởng lão, thằng nhóc đó lại chạy rồi, có đuổi theo nữa không?” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ của Thanh Thương Phái hỏi.

“Giờ ta bị thương nghiêm trọng, dựa vào cái gì mà đuổi theo cậu ta!” Mặt Trưởng lão Thanh Thương Phái trắng bệch như tờ giấy.

“Rốt cuộc cậu ta là người của môn phái ẩn dật nào mà dám xấc xược như vậy với Thanh Thương Phái chúng ta!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nghiến răng nghiến lợi hỏi.


Một đệ tử Khai Linh Cảnh bỗng chạy tới nơi Trưởng lão và Lâm Mộc vừa giao đấu ban nãy.

“Trưởng lão, hồi nãy tên nhóc kia đánh với người, đệ tử nhìn thấy từ người nó rơi ra một món đồ.” Đệ tử Khai Linh Cảnh vừa nói vừa cúi người nhặt lệnh bài từ dưới đất lên.

“Cái gì?” Khi anh ta nhặt lệnh bài lên xem, mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

“Là thứ gì? Mau đưa tới đây!” Trưởng lão Thanh Thương Phái vô cùng tò mò, rốt cuộc là món đồ gì thế.

Tên đệ tử Khai Linh Cảnh nhanh chóng chạy lại, dâng lệnh bài cho Trưởng lão xem.

“Đây...!đây là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nhìn thấy dòng chữ trên lệnh bài thì nổi giận đùng đùng.

“Chẳng ngờ...!chẳng ngờ lại là chuyện tốt do Tuyết Sơn Phái làm! Thảo nào tên khốn kiếp kia chẳng chút kiêng dè gì, các người cậy Tuyết Sơn Phái các người không ở tình Dương Hà nên phái người tới đây giở trò đúng không?! Các người thật sự

cho rằng Thanh Thương Phái của ta dễ ức hiếp lắm sao?” Trưởng lão Thanh Thương Phái siết chặt lệnh bài, giọng nói cũng run lên vì tức giận.

“Đúng rồi Trưởng lão, thằng nhóc hồi nãy dùng Cực Băng Chưởng, hình như chính là chiêu thức đặc trưng của Tuyết Sơn Phái.

Trước kia đệ tử từng thấy rồi!” Tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ nói.


“Nếu đã xác định rõ chuyện này do Tuyết Sơn Phái làm thì chúng ta càng không cần đuổi theo nữa! Oan có đầu nợ có chủ, khi về chúng ta báo lại với Chưởng môn để tính món nợ này với Tuyết Sơn Phái.” Trưởng lão Thanh Thương Phái nghiến răng kèn kẹt nói.

...!
Ở một nơi khác.

Sau khi lưu chuyển Chí Tôn Tích quá độ, cả người Lâm Mộc lại rơi vào trạng thái suy yếu, tốc độ cũng giảm đi không ít.

Dẫu vậy, anh vẫn dốc toàn lực để lê tấm thân mỏi mệt lao xuống chân núi.

Lâm Mộc hiểu rõ, tình trạng suy yếu lúc này mà phải đối mặt với tu sĩ Thanh Thương Phái truy đuổi tới nơi, hậu quả là không thể tưởng tượng được.

“Hình như bọn họ không đuổi theo nữa.” Lâm Mộc quay đầu xác nhận vài lần, phía sau không có bất cứ động tĩnh gì.

Lâm Mộc thở hắt ra.

Nhưng Lâm Mộc không dám lơ là, tiếp tục chạy xuống chân núi với tốc độ nhanh nhất mà anh có thể bạo phát lúc này.

Lần này đoạt đồ ăn nơi miệng hổ, nhưng anh đã tạo nên thay đổi bất ngờ, quả thực quá nguy hiểm!
Còn tấm lệnh bài kia, đương nhiên do Lâm Mộc vờ như ‘bất cẩn’ làm rớt, đây gọi là giá họa.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện