“Đương nhiên tôi biết rõ, Tuyết Sơn Phái phái ông đến đây, chẳng phải là muốn giúp Tôn lão gia diệt trừ tôi hay sao?” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.
“Bây giờ mọi chuyện nào còn đơn giản như vậy nữa, nói mau! Tứ trưởng lão, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì! Chuyện ông ấy mất tích có phải do cậu làm hay không!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đột nhiên quát lên.
“Tứ trưởng lão? Là ông già lần trước các ông phái đến để xử tôi sao? Tiếc quá, ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn là tan xương nát thịt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn.” – Lâm Mộc đáp trả.
Advertisement
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghe đến đây, ông ta đã dám khẳng định Tứ trưởng lão thật sự đã chết rồi hơn nữa kẻ hạ thủ chính là Lâm Mộc.
“Tôi có nghe qua, cậu bất quá cũng chỉ ở Linh Ý Cảnh sơ kỳ, làm sao đủ trình để giết chết Tứ trưởng lão chứ? Nói! Kẻ giúp đỡ cậu là ai? Nếu kẻ đó ở đây thì mang hắn ra đây nhanh! Tôi sẽ xử lý hết đám tép riêu các cậu!” – Giọng nói của Nhị trưởng lão vang dội.
“Tôi chả cần ai giúp, Tứ trưởng lão của các ông chỉ cần một mình tôi là đã đủ bay màu rồi.” – Lâm Mộc nói.
“Nói lão, chỉ bằng cậu sao? Cỡ như cậu thì Tứ trưởng lão chỉ cần búng ngón tay một cái là xong, cậu giết ông ấy? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Cậu nghĩ lão phu ngu xuẩn lắm sao?” – Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái nghiêm nghị chất vấn.
“Ông không tin sao? Thế thì nếm mùi chút là sẽ tin thôi.” – Lâm Mộc cười lạnh.
“Nếu cậu cứ tiếp tục đơm đặt bịa chuyện như vậy, hôm nay lão phu sẽ phế bỏ cậu, sau đó vác về Tuyết Sơn Phái!” – Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái trầm giọng, một cổ nội lực chập chờn toát ra từ cơ thể ông ta.
Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã quan sát rất kỹ, ông ta xác định trong biệt thự hiện tại không có ai cả, sẽ không có