Điều này giống như sự khác biệt giữa việc đưa cho người ta một con cá và dạy người đó câu cá.
Nhận được cá ngay chính là sinh lời trong thời gian ngắn, còn biết kỹ năng câu cá lại đem đến lợi ích lâu dài trong tương lai.
Advertisement
Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Mộc đưa ra quyết định: “Sư phụ, vậy phiền người dùng toàn bộ Hàn Băng Linh Chi luyện chế ra đan dược giúp con.”
Dù không hấp thu linh khí từ loại thực vật này, sau này anh vẫn có thể nghĩ cách hấp thu linh khí ở nơi khác.
Một khi bỏ lỡ loại đan dược trân quý như Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, sau này muốn tìm nguyên liệu để luyện chế quả thực là mộng tưởng hão huyền.
Cho nên cuối cùng Lâm Mộc đã đưa ra quyết định này.
Sư phụ gật đầu: “Ừm, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy, với mức độ trân quý của Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan, cho dù con không trực tiếp sử dụng mà đem bán cho các môn phái ẩn dật, đổi lấy các tài nguyên chân quý khác, thứ con nhận được chắc chắn vô cùng phong phú, cũng đem đến hiệu quả lớn hơn so với trực tiếp hấp thu linh khí từ Hàn Băng Linh Chi.”
“Đúng rồi Sư phụ, hình như người giậm chân ở Đại bình cảnh rất lâu rồi, đợi Phạt Cốt Tẩy Tủy Đan được luyện chế thành công, người phục dùng nó đi, có lẽ loại đan dược này sẽ giúp ích khá nhiều cho người đấy ạ.” Lâm Mộc nói.
Tuy Lâm Mộc không rõ Sư phụ anh có tu vi gì, nhưng anh nhìn ra được Sư phụ chưa thể đột phá Đại bình cảnh rất lâu rồi.
“Cho ta? Thứ trân quý dường này con đành lòng cho ta sao?” Sư phụ ngạc nhiên nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc cười nói: “Có trân quý thế nào cũng chỉ là một món đồ, Sư phụ có ân tri ngộ với con, nếu không có người, đừng nói cho ba mẹ con