Lâm Mộc hơi ngạc nhiên trước thái độ niềm nở của Khâu Anh.
“Cháu ngồi đi.” Khâu Anh nói.
Lâm Mộc ngồi bên cạnh Trần Uyển Nhi.
Advertisement
Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ: “Lâm Mộc, cái tên nhóc này, trong lòng anh chỉ có mỗi chị Dương Dương của anh thôi phải không, bao lâu cũng không thèm liên lạc.”
“Chẳng phải cô vừa gọi một cuộc tôi đã tới ngay sao?” Lâm Mộc cười khổ.
Lão Trần cười nói: “Uyển Nhi, Lâm Mộc nhất định bộn bề nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi là chuyện bình thường, độ tuổi này của Lâm Mộc nên xông xáo ở bên ngoài ”
“Vẫn là Lão Trần hiểu cháu.” Lâm Mộc toét miệng cười.
“Uyển Nhi, cháu đưa mẹ tới bàn ăn trước đi, ông có chút chuyện muốn nói riêng với Lâm Mộc.” Lão Trần dặn dò.
“Dạ.” Trần Uyển Nhi đáp.
“Đi thôi con gái.” Khâu Anh đứng dậy, kéo tay Trần Uyển Nhi đi về phía nhà bếp.
Tuy Trần Uyển Nhi cảm thấy không quen lắm, nhưng vẫn mặc cho Khâu Anh khoác tay mình.
Trong phòng khách chỉ còn hai người.
Lão Trần nhìn Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, ngày Khâu Anh và ba Uyển Nhi ly hôn, Uyển Nhi được tòa phán cho ba Uyển Nhi nuôi.
”
“Từ đó đến giờ, Khâu Anh luôn ở Thành phố Thân Giang làm kinh doanh, giờ cô ta quay lại muốn đưa Uyển Nhi theo cùng để bồi dưỡng con bé.”
Lâm Mộc nghe vậy mới hiểu ra, nhưng anh vẫn hồ nghi một điểm, đây là chuyện riêng của nhà họ Trần, sao Lão Trần lại gọi anh tới kể riêng những chuyện này?
“Tuy Khâu Anh là mẹ ruột của Uyển Nhi, nhưng hai mẹ con không ở cùng nhau quá lâu rồi, ông sợ theo Khâu Anh ở Thành phố Thân Giang, Uyển Nhi không được chăm sóc chu đáo, phải chịu khổ và ấm ức.” Lão Trần nói tiếp.
“Hơn nữa Uyển Nhi đi một mình cũng khó thích ứng với môi trường mới.”
“Cho nên ông muốn nhờ cháu theo Uyển Nhi đến Thành phố Thân Giang một thời gian, cháu là Tu hành Giả có bản lĩnh cao siêu, còn là người quen của con