“Mẹ, hai đứa là tâm đầu ý hợp.” Khâu Anh cười giải thích.
Khâu Hậu Minh cười và nói: "Tâm đầu ý hợp sao? Khâu Anh, tôi nghĩ rằng cô đang không được tỉnh táo đúng không? Chỉ có người không tỉnh táo mới tin vào chuyện đó thôi."
Sau đó Khâu Hậu Minh nhìn sang Lâm Mộc và nói, "Tên của cậu là Lâm Mộc phải không? Muốn đến nhà họ Khâu chúng tôi ăn cơm mềm cũng không phải chuyện dễ đâu."
Advertisement
"Cháu muốn nói rõ một chút, cháu chỉ là bạn của cô Trần Uyển Nhi, lần này cháu đến Thân Giang chỉ để bảo vệ cho cô ấy một khoảng thời gian.” Lâm Mộc vốn đang im lặng, cuối cùng không nhịn được đã lên tiếng.
Lâm Mộc có thể thấy rằng gia tộc họ Khâu là một trong mười gia tộc lớn hàng đầu ở Thân Giang, và bọn họ có thành kiến với anh chỉ vì anh là người ở tỉnh khác đến.
"Khâu Anh đã giới thiệu cậu là bạn trai của con gái cô ấy, nhưng hiện tại đến cả can đảm để thừa nhận điều đó cậu cũng không có? Xem ra là trong lòng cậu cũng đang chột dạ đi?"
“Chúng ta hãy ngồi xuống trước đi đã.” Lão Thái Quân nhà họ Khâu xua tay.
Ngay lập tức, Khâu Anh ra hiệu cho Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc ngồi xuống ở phía sau.
Cả hai quay lại và ngồi vào chiếc ghế trống sau cái bàn dài.
Lão Thái Quân cũng tuyên bố chính thức bắt đầu bữa tiệc gia đình.
Khâu Hậu Minh chủ động nói: "Mẹ ơi, nếu cháu gái con đã ở đây rồi, trách nhiệm đàm phán đấu thầu dự án lần này hay là mẹ giao cho cháu gái đảm nhận đi, cuộc đàm phán này cũng đơn giản, xem như là trải nghiệm của con bé lần