Lâm Mộc cũng đi về phía quầy thu ngân.
Trước quầy thu ngân.
“Thưa anh, đồ đã đóng gói xong, anh muốn thanh toán như thế nào ạ?” cửa hàng trưởng nhìn Lâm Mộc hỏi.
Dương Kiện cầm tay Khâu Thiên Thiên rồi nhìn Lâm Mộc với ánh mắt chế giễu.
Advertisement
Anh ta muốn Lâm Mộc tự mình nói rằng anh không có tiền trả, hoặc anh sẽ không mua.
"Cà thẻ đi."
Lâm Mộc lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho quản lý cửa hàng.
“Lâm Mộc, anh… anh thật sự muốn mua sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.
Dương Kiện với Khâu Thiên Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Dương Kiện chế nhạo: "Cậu nhóc này, cậu phải suy nghĩ kỹ đấy, sợi dây chuyền này tận một trăm hai mươi triệu đấy, trong thẻ cậu có nhiều tiền như vậy sao?"
Phú nhị đại ở một địa phương nhỏ có thể tùy ý rút ra mấy trăm triệu sao?
Nghe anh ta nói xong, Lâm Mộc cũng đã nhập xong mật khẩu.
"Thanh toán thành công!"
“Chúc mừng anh, hiện tại sợi dây chuyền đã thuộc về anh.” cửa hàng trưởng mỉm cười đưa sợi dây chuyền đã đóng gói cho Lâm Mộc.
"Thanh toán thành công?"
Sắc mặt Dương Kiện và Khâu Thiên Thiên thay đổi, bọn họ không thể tin vào tai mình.
Tên nhóc đến từ Kim Châu nhỏ bé này thực sự đã mua được một chiếc chiếc dây chuyền đắt giá như vậy.
"Cảm ơn."
Lâm Mộc nhận lấy, mở hộp rồi lấy sợi dây chuyền ra.
“Trần Uyển Nhi, cô muốn tự mình đeo hay tôi đeo giúp cô?” Lâm Mộc nhìn cô hỏi.
“Anh…sao anh lại mua thật!” Trần Uyển Nhi nhìn