Sau đó anh lập tức lái xe về phía khách sạn tổ chức đấu thầu.
Khi đến khách sạn đã hơn 1h chiều.
“Bộ vest này của tôi không mặc được nữa rồi.” Lâm Mộc cúi đầu nhìn quần áo trên người anh.
Advertisement
Khi trước anh chạy tới cứu người trong xe đang bốc cháy, bộ vest của anh đã bị dây bẩn, thậm chí còn thủng vài chỗ.
Nếu mặc thứ quần áo này vào hội trường thì quả là làm trò cười cho người khác.
“Thế cởi ra đi, mặc mình áo sơ mi thôi.” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc nhanh chóng cởi áo khoác, Trần Uyển Nhi cũng duỗi bàn tay ngọc trắng nõn của cô ra giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi.
“Mặc như này cũng tốt mà, vẫn đẹp trai như trước.”
Hai người xuống xe rồi vội lên hội trường đấu giá.
Khi hai người tới hội trường đã là 1h30.
Nhân viên công ty tham gia đấu thầu gần như đã an vị trong hội trường.
Lúc đó Lâm Mộc còn tính toán, hôm nay phải đến sớm chút, nhân lúc các công ty đấu thầu chưa vào hội trường, tìm họ trò chuyện để nắm sơ qua tình hình.
Giờ bọn họ ngồi yên vị hết rồi, bên gọi thầu cũng có mặt trong hội trường, dự tính tìm công ty đấu thầu nói chuyện quả không thực tế chút nào.
Dù sao loại hành vi móc nối này cũng là thủ đoạn không chính đáng, cho nên không thể tiến hành trước mặt Bên gọi thầu.
Sau khi Lâm