Lúc này, Dương Kiên giơ bảng ra giá: “Hai mươi triệu!”
“Hai mươi triệu! Thiếu gia Dương ra giá hai mươi triệu!” – Giọng người chủ trì lại càng kích động.
“Năm mươi triệu.” – Lâm Mộc dựa vào ghế, hời hợt giơ bảng.
Advertisement
“Năm…Năm mươi triệu!” – Đấu giá viên bị dọa sợ hết hồn.
Má ơi, món đồ cổ khởi điểm ban đầu năm triệu một phát tăng lên hẳn năm mươi triệu, tốc độ thật khiến người ta choáng váng.
Hiện trường mọi người lại xôn xao.
Sắc mặt của Dương Kiện và người đàn ông trung niên tái mét.
Người đàn ông trung niên đứng dậy nhìn về phía Lâm Mộc.
“Tiểu tử, món đồ cổ này Tiên Hạc võ quán của bọn tôi đã chấm từ trước, cậu muốn cướp của Tiên Hạc võ quán sao?” – Giọng nói của ông ta ngập tràn sự uy hiếp.
“Bị người đứng đầu Tiên Hạc võ quán gây khó dễ! Tiên Hạc võ quán có mạng giao thiệp rất rộng, không dễ gì đụng vào được đâu.”
“Không biết tên kia sẽ đáp lại thế nào?”
Mọi người thấy sắp có biến nên rất hào hứng hóng hớt drama.
“Xin lỗi, chiếc nhẫn này tôi cũng thích, đối với tôi mà nói, là các người đang muốn cướp của tôi mới đúng.” – Lâm Mộc dựa ghế cực kì thần thái nói.
“OMG! Ngầu quá!”
“Nghe khẩu âm của anh ta, hẳn là người địa phương khác đến? Đến địa bàn của người ta mà dám ngông đến như vậy, dám nói chuyện kiểu đó với người đứng đầu Tiên Hạc võ quán? Lá gan của anh ta to phết!”
“Anh ta không sợ đắc tội Tiên Hạc võ quán thì bọn họ sẽ không để yên cho anh ta rời khỏi Thân Giang sao?”
Cả hiện trường lại huyên