“Nhưng nếu chỉ vì điểm đó thì bà còn có thể khoan dung.
Nhưng giờ xem ra, cậu ta là thứ không biết trời cao đất dày, ai ai cũng dám chọc giận! Loại người này chỉ đem đến rắc rối cho nhà họ Khâu chúng ta mà thôi! ”
“Cháu sớm ngày cắt đứt liên hệ với cậu ta thì xem như còn cơ hội ở đây!”
Lời này của bà cụ quá rõ ràng, nếu Trần Uyển Nhi còn tiếp tục qua lại với Lâm Mộc, nhà họ Khâu sẽ cho cô nàng ra rìa.
Advertisement
Trần Uyển Nhi tủi thân nói: “Chuyện này đâu thể trách Lâm Mộc, tụi cháu chỉ tham gia đấu giá theo quy định thôi, Tiên Hạc Võ Quán đấu không lại còn tìm tới gây chuyện thì quả là quá bá đạo rồi!”
Khâu Lão Thái Quân lắc đầu cười lạnh: “Cá lớn nuốt cá bé, người ta có bản lĩnh để bá đạo mà! ”
“Còn Lâm Mộc cậu ta thì sao? Chỉ là một tên nhóc tới từ thành phố nhỏ, gặp mạnh tất phải cúi đầu, đây gọi là biết xem xét thời thế! Uyển Nhi, lẽ nào đến đạo lý cơ bản này cháu cũng không hiểu sao? ”
Lâm Mộc nói: “Đương nhiên cháu hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé! Cháu là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé! Theo đạo lý của bà thì họ phải cúi đầu trước cháu rồi!”
“Cậu là cá lớn ư?! Ha ha!” Cả đám người cười phá lên.
Khâu Hậu Minh nói: “Cậu nhóc, nói như cậu, Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư thì coi như bọn họ mới là kẻ không biết trời cao đất dày, không biết xem xét thời thế nhỉ? ”
Khóe môi Lâm Mộc cong lên: “Đương nhiên là vậy rồi, cho nên mười ngày nữa, Tiên Hạc Võ Quán sẽ phải trả giá