“Đại Sơn, ông bị sao vậy, con chúng ta vất vả lắm mới có thể quay về mà.” Mẹ Lâm Mộc đứng bên cạnh vội vàng cất tiếng khuyên cha anh.
“Trước kia, khi gia đình ta còn khá giả, nó chỉ biết ăn chơi không chịu làm việc, chuyện này đã không thể chấp nhận được.
Đến khi nhà mình gặp chuyện, cả nhà cần đồng lòng để vượt qua cửa ải khó khăn thì nó đột nhiên biến mất, bây giờ nó còn mặt mũi mà quay lại?”
Lâm Đại Sơn lớn tiếng mắng chửi, trút ra hết những tức giận mà ông đã tích tụ những năm qua.
“Ba, ba mắng con rất đúng, là con vô dụng.” Lâm Mộc cúi đầu, hai tay khẽ run.
Lâm Mộc biết, trước kia mình không chí thú làm ăn, thua kém người ta.
Anh đã làm nhiều chuyện làm cha anh thất vọng.
“Tôi không muốn gặp lại anh nữa, mau cút cho tôi! Tôi Lâm Đại Sơn không có đứa con trai phế vật như anh!”
Lâm Đại Sơn thét lên, gào lên những lời này.
Bỗng “Bịch”, Lâm Mộc quỳ mạnh xuống đất.
“Ba, con biết ba và mẹ đã chịu rất nhiều khổ sở, trước kia, con không có ý chí chỉ biết lo hưởng thụ, con biết sai rồi, con xin ba mẹ cho con thêm một cơ hội nữa.
Lần này, con quay lại Kim Châu là để báo thù, gầy dựng lại
Lâm gia!” – Lâm Mộc mạnh mẽ tuyên bố.
“Báo thù, ha ha ha, chỉ dựa vào anh mà đòi báo thù sao Lâm Mộc?” Lâm Đại Sơn cười nhạt.
Từ lâu, ông đã biết đứa con trai Lâm Mộc nay lười biếng không chịu nổi, không có ý chí phấn đấu, ông từng rất thất vọng.
Chính vì vậy, cho nên ông mới dụng tâm đào tạo đứa con nuôi Chu Khôn kia?
Lâm Mộc báo thù, làm sao ông có thể tin tưởng vào nó được.
Mẹ của Lâm Mộc, Hồng Tuyết Lệ, vội vàng nói: “Con ơi, con quay về nhà là tốt rồi, bỏ qua chuyện báo thù đi con, ba của con bản lĩnh như vậy còn không đấu lại.
Trải qua năm năm, thế lực của Chu Khôn còn vững chắc hơn trước, bây giờ nó khó đối phó hơn xưa rất nhiều, nếu con báo thù thì chỉ rước vào người thêm nhiều phiền toái thôi.”
Lâm Mộc nhìn ba mẹ rồi nói: “Ba, mẹ, trước khi về nhà con đã tới gặp Chu Khôn, hiện tại anh ta đã trở thành người tàn phế, bị liệt nửa người.”
“Nói láo!”
“Lâm Mộc, bản lĩnh của anh như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh làm sao có thể đối phó lại Chu Khôn?
Đừng nói anh chỉ mới vừa quay trở lại! Trước kia, mặc dù anh chẳng có bản lĩnh gì nhưng ít nhất sẽ không khoác lác.
Vậy mà mới năm năm không gặp sao anh lại học được thói ba hoa rồi?” Lâm Đại Sơn tức giận mắng to.
Trong phòng khách, kênh tin tức của thành phố Kim Châu đang phát trên TV.
“Bản tin mới nhất, tin tức vừa cập nhật: Chu Khôn, một doanh nhân quản lý xí nghiệp lớn tại Kim Châu, tại hôn lễ của mình đã bất cẩn té ngã dẫn đến chấn thương tủy sống.
Phóng viên của đài đang xác nhận thông tin từ bệnh viện, khả năng cao Chu Khôn có thể bị liệt.”
Ba mẹ Lâm Mộc nghe tin tức từ TV, liền sửng sốt cả người.
Họ không tin được những gì Lâm Mộc nói là sự thật.
Chu Khôn thật sự bị liệt?
“Lâm Mộc, chuyện này…Đây là do anh làm sao?” Lâm Đại Sơn kinh hãi nhìn Lâm Mộc.
“Không sai là con, cha nghĩ chỉ té mà đã khiến anh ta bị liệt là thật sao?”
“Nhưng…làm sao anh có thể làm được?” Lâm Đại Sơn thật sự không thể tin nổi.
Dẫu sao bây giờ, Chu Khôn trong giới thương nhân ở Kim Châu cũng đã đạt được rất nhiều thành tựu, muốn đối phó với Chu Khôn đã không dễ dàng vậy mà Lâm Mộc lại có thể khiến cho anh ta trở nên què quặt như vậy.
Quan trọng nhất, anh ta lại không dám tiết lộ nguyên nhân thật sự mà lại phải bịa đặt với truyền thông, vì sao Chu Khôn phải nhún nhường? Điều này mới làm cho mọi người khiếp sợ.
Trong lòng Lâm Đại Sơn lần đầu tiên bị đứa con trai phế vật của mình làm cho giật mình.
“Ba, con có thể báo thù theo cách của mình.
Trước mắt, con có chuyện muốn hỏi cha, lúc trước Chu Khôn thâu tóm Lâm gia, anh ta đã hợp tác với ai, cha có biết không?” – Lâm Mộc hỏi.
Năm năm trước, khi chuyện xảy ra, Lâm Mộc vì ngày ngày chỉ biết vui chơi, không hề quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình nên đối với tình hình nội bộ tập đoàn Lâm thị, anh không biết một chút gì cả nhưng ba anh là người trực tiếp, có lẽ sẽ biết được