Cô cầm lấy miếng thịt, sau một lúc do dự, cô nhắm mắt lại, quyết định ăn.
“Hả?”
Vừa cắn một miếng, đôi mắt xinh đẹp của Trần Uyển Nhi liền sáng lên.
Làm thế nào mà nó có thể được ngon như vậy!
Advertisement
Trần Uyển Nhi cô đã từng nếm qua rất nhiều loại sơn hào hải vị.
Nhưng cô có thể đảm bảo rằng cô chưa bao giờ được ăn một miếng thịt ngon đến như vậy!
“Kỹ năng nướng thịt của tôi như thế nào?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Cũng bình thường.” Trần Uyển Nhi giả vờ bình tĩnh.
Tất nhiên cô ấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận nó rất ngon.
“Nếu vậy thì đừng ăn nữa, phần còn lại tôi sẽ xử lý hết cho.” Lâm Mộc nói xong lại bắt đầu ăn.
“Này!” Trần Uyển Nhi vội vàng dậm chân.
"Như thế nào? Muốn ăn sao?" Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Anh cố ý làm như vậy sao?” Trần Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Còn lại một nửa xiên này, cô ăn đi.” Lâm Mộc cười lắc đầu, đưa xiên thịt trong tay cho cô.
“Vậy thì tôi không khách khí đâu.”
Trần Uyển Nhi cười rạng rỡ, nhanh chóng cầm lấy xiên thịt, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, ăn từng miếng lớn.
Hiện tại cô thực sự rất đói, và thịt thì rất ngon.
“Không phải lúc trước có người nói cho dù chết đói cũng sẽ không ăn sao? Không phải là nói thịt cũng bình thường thôi sao?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
"Không phải là do anh thuyết phục tôi ăn à, hơn nữa mùi vị...!thực sự cũng rất bình thường ..." Giọng