Nhưng anh lại đá cho gã một cú đánh thức gã dậy, cơn đau tăng thêm khiến Trịnh Tân hoảng sợ, không dám lộng ngôn nữa: “Chu Tiểu Lôi ở đây, cô ta lén lấy máy tôi gọi ra ngoài, sếp tôi đang phạt cô ta”.
“Dẫn tôi đi”, Ngô Bình trầm giọng nói rồi giơ tay tóm Trịnh Tân, lôi dậy.
Chân đau nên Trịnh Tân đi như con rối, gã bị Ngô Bình xách ra ngoài.
Gã hoảng loạn vì mình nặng thế này mà Ngô Bình vẫn có thể xách gã đi bằng một tay rất bình thường.
Hai người đi đến trước một căn phòng, Trịnh Tân nói: “Ở đây”.
Advertisement
Ngô Bình đạp mở cửa thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, có một tốp người đứng đối diện ông ta.
Ngoài ra còn có một cô gái hơn 20 tuổi đang nằm im dưới đất, đầu tóc cô ấy rũ rượi, mặt mày bầm tím.
Ngô Bình vừa đi vào thì tất cả mọi người trong phòng đều nhìn anh.
Trịnh Tân chỉ vào cô gái trong góc tường rồi nói: “Cô ta là Chu Tiểu Lôi”.
Ngô Bình buông lỏng tay, Trịnh Tân hét lên rồi rơi xuống đất, chân gã không thể đỡ được sức nặng của cơ thể.
“Trịnh Tân, mày làm gì thế hả? Ai đây?”, người đàn ông trong phòng tức giận hỏi, ông ta đã ngoài 40 tuổi, mặt mày bặm trợn đầy sát khí.
Trịnh Tân khóc lóc: “Đại ca, nó bắt em đưa đi tìm Chu Tiểu Lôi”.
Người đàn ông híp mắt lại rồi nói: “Dám làm loạn ở địa bàn của tao, to gan đấy!”
Một tên đô con khác ở trong phòng lập tức lao vào bao vây Ngô Bình.
Song, anh không để mắt tới hắn, mà đi thẳng tới chỗ Chu Tiểu Lôi, anh quỳ một chân xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là Ngô Bình, em là em gái của Chu Phù Sinh hả?”
Nghe thấy thế, cô gái ngẩng đầu lên.
Cô ấy rất xinh, nhưng mặt bị người ta đánh bầm dập, miệng cũng ứa máu, trông rất thảm hại.
Cô ấy oà khóc rồi tóm lấy tay Ngô Bình: “Anh Ngô Bình, là em đây, em là Tiểu Lôi, anh đến cứu em đúng không?