Lâm Mộc Báo Thù

436: I “ai Đã Đánh Em”


trước sau


Nhưng anh lại đá cho gã một cú đánh thức gã dậy, cơn đau tăng thêm khiến Trịnh Tân hoảng sợ, không dám lộng ngôn nữa: “Chu Tiểu Lôi ở đây, cô ta lén lấy máy tôi gọi ra ngoài, sếp tôi đang phạt cô ta”.

“Dẫn tôi đi”, Ngô Bình trầm giọng nói rồi giơ tay tóm Trịnh Tân, lôi dậy.

Chân đau nên Trịnh Tân đi như con rối, gã bị Ngô Bình xách ra ngoài.

Gã hoảng loạn vì mình nặng thế này mà Ngô Bình vẫn có thể xách gã đi bằng một tay rất bình thường.

Hai người đi đến trước một căn phòng, Trịnh Tân nói: “Ở đây”.

Advertisement
Ngô Bình đạp mở cửa thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trong phòng, có một tốp người đứng đối diện ông ta.

Ngoài ra còn có một cô gái hơn 20 tuổi đang nằm im dưới đất, đầu tóc cô ấy rũ rượi, mặt mày bầm tím.

Ngô Bình vừa đi vào thì tất cả mọi người trong phòng đều nhìn anh.


Trịnh Tân chỉ vào cô gái trong góc tường rồi nói: “Cô ta là Chu Tiểu Lôi”.

Ngô Bình buông lỏng tay, Trịnh Tân hét lên rồi rơi xuống đất, chân gã không thể đỡ được sức nặng của cơ thể.

“Trịnh Tân, mày làm gì thế hả? Ai đây?”, người đàn ông trong phòng tức giận hỏi, ông ta đã ngoài 40 tuổi, mặt mày bặm trợn đầy sát khí.

Trịnh Tân khóc lóc: “Đại ca, nó bắt em đưa đi tìm Chu Tiểu Lôi”.

Người đàn ông híp mắt lại rồi nói: “Dám làm loạn ở địa bàn của tao, to gan đấy!”
Một tên đô con khác ở trong phòng lập tức lao vào bao vây Ngô Bình.

Song, anh không để mắt tới hắn, mà đi thẳng tới chỗ Chu Tiểu Lôi, anh quỳ một chân xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là Ngô Bình, em là em gái của Chu Phù Sinh hả?”
Nghe thấy thế, cô gái ngẩng đầu lên.

Cô ấy rất xinh, nhưng mặt bị người ta đánh bầm dập, miệng cũng ứa máu, trông rất thảm hại.

Cô ấy oà khóc rồi tóm lấy tay Ngô Bình: “Anh Ngô Bình, là em đây, em là Tiểu Lôi, anh đến cứu em đúng không?

Anh đã báo cảnh sát chưa?”
Ngô Bình giúp cô ấy chỉnh lại đầu tóc rồi dịu dàng nói: “Đừng sợ, sau này anh sẽ là anh trai của em”.


Sau đó, anh chỉ vào đám người kia rồi hỏi: “Ai đã đánh em?”
Chu Tiểu Lôi hoảng loạn, nhưng nhớ tới cái chết của anh mình cùng những tủi nhục mình phải chịu suốt những ngày qua, cô ấy nghiến răng chỉ vào một người: “Là ông ta, còn tên kia nữa”.

Ba người bị chỉ mặt đều khoanh tay cười lạnh như đang xem trò hề.

Ngô Bình đỡ Chu Tiểu Lôi dậy, để cô ấy ngồi trên ghế, sau đó nhìn ba người kia rồi nói: “Qua đây chịu chết đi!”
Một người đàn ông cao 1m95 trong số đó bước ra, hắn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt giễu cợt rồi nói: “Thằng kia, chém gió vừa thôi, mày đến nhầm nơi rồi đấy”.

Dứt lời, hắn chợt hét lên rồi nhấc chân lên, chân hắn hạ xuống vừa nhanh vừa mạnh.

“Tốt!”
Một tên khác cất giọng khen ngợi, thậm chí đã tưởng tưởng xong cảnh Ngô Bình bị đánh bầm dập trong đầu.

Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó giơ tay lên đỡ đòn của đối thủ.

Cứ tưởng Ngô Bình sẽ bị đá cho hoa mắt chóng mặt, ai dè chân của tên kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, vì đã bị tay của Ngô Bình đỡ được.

Trán tên đó toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tay của Ngô Bình như sắt thép làm chân hắn đau nhói, hắn ra sức vùng vẫy nhưng vô dụng, tay của anh vẫn không nhúc nhích.

“Tốt nhất sau này đừng dùng tới mấy chiêu võ mèo này nữa”, Ngô Bình lạnh giọng nói rồi tăng thêm sức ở tay.

Rắc!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện