“Lần sau trở về, chờ tôi nói chuyện với sư phụ xem sao đã.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Lần trước Trần Uyển Nhi hỏi về chuyện này, anh còn cho rằng cô chỉ là một ý thích bất chợt thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô vẫn đang nghĩ về nó.
“Vậy thì anh đừng có quên đấy!” Trần Uyển Nhi dặn dò.
...!
Advertisement
Thành phố Thân Giang, trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Một người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đang ngồi trong biệt thự.
Trên trán của mặt nạ, có một hình tam giác, bên trong là một hình con mắt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên này là người đã gặp Khâu Anh nhiều lần, là đạo sư của Quang Minh Hội.
“Trưởng lão.” Sau khi đạo sư bước vào, ông ta lập tức hành lễ với người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đang cầm một ly rượu vang đỏ.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc." Đạo sư nói.
"Thất bại sao? Quán chủ cũng là đỉnh phong Linh Ý Cảnh, đúng không? Quán chủ thực sự thua tên Lâm Mộc đó sao?" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông mang mặt nạ vàng.
“Trưởng lão, đúng là như vậy.” Đạo sư nói.
"Xem ra Lâm Mộc này không dễ giết như vậy, liên tiếp ba lần đối phó với cậu ta đều không thành công, còn điều tra đến tận Khô Lâu Hội." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc ly rượu trong tay.
"Quả thực, cậu ta đúng là quá khó đối phó, dù là hạ độc hay cho nổ tung du thuyền, kế hoạch của chúng ta không hề có sai sót nào nhưng cậu ta vẫn không chết." Đạo sư giận dữ nói.
Theo kế hoạch của họ, Lâm Mộc đáng lẽ ra đã chết từ lâu.
"Dù gì thì Quang Minh Hội của chúng ta đang rất yếu ở Trung Quốc, chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, cho nên cũng không thể làm ra chuyện gì lớn