"Trần Hạo, cậu thấy mình làm vậy có sáng suốt không? Cậu nói không sai, đúng là tôi không thể ra mặt quá nhiều lần nhưng lần này cậu đã xúc phạm đến nhà họ Du, nhà họ Cơ và cả Văn Nhân Bá Hành ở Đế Đô, nếu tôi liên lạc với toàn bộ những người muốn giết cậu thì lý nào lại không đủ để cho cậu một phen khiếp vía? Tại sao rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt vậy?", Cơ Thanh Phó chất vấn.
Trần Hạo không quan tâm đến bà ta, tủm tỉm lấy điện thoại ra xem.
Có tin nhắn được gửi đến trong lúc anh nói chuyện với Cơ Thanh Phó.
Sau khi đọc tin nhắn, Trần Hạo bật cười.
"Bà dì ơi là bà dì, đã bảo là dì quyết định nhanh đi rồi mà không chịu, giờ thì hay rồi, dì không cần cò kè mặc cả nữa đâu!"
"Cậu có ý gì?", Cơ Thanh Phó hoảng hốt.
Anh nở nụ cười xấu xa: "Tôi đã nói trước là mình không giỏi mài dao rồi, chưa mài bao giờ, không biết kiểm soát lực nên làm hơi quá, mài luôn cả nhà họ Du rồi!"
"Cậu...sao cậu dám...", bà ta nổi điên.
Giọng Trần Hạo lạnh đi: "Tôi đã mấy lần công khai cảnh cáo đừng có can thiệp lung tung nhưng dì không nghe.
Muốn trừng trị dì và nhà họ Du thì tôi chỉ cần vỗ tay một cái là xong.
Sở dĩ trước đó tôi không quan tâm là vì lười, chứ dì nghĩ mình suy tính cao siêu lắm à!"
"Trần Hạo! Cậu...cậu!"
Một người luôn điềm tĩnh như Cơ Thanh Phó cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nổi giận với Trần Hạo.
Advertisement
"Tôi cái gì? Tuy nhà họ Du vườn không nhà trống rồi nhưng vẫn có thể dùng tiền để cứu Du Tử Uyên mà.
Mười tỷ, không thêm không bớt.
Dĩ nhiên, dì cũng có thể chọn tiết kiệm tiền để tìm một nghĩa trang tử tế cho con trai mình!"
Bà ta tức đến run người.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Bà dì à, dì chịu bỏ kế hoạch nhiều năm của mình chỉ vì mười tỷ thôi ư? Tôi đoán dì sẽ không làm vậy! Tất nhiên là dì cũng có thể biểu diễn gì đó cho tôi xem, tôi không ngại đâu, dù sao cũng đâu còn gì để mất!"
Giờ đây, Cơ Thanh Phó đã thật sự luống cuống, mất đi nhà họ Du thì vẫn chẳng sao cả.
Chỉ cần còn khoản tiền này, bà ta có thể tạo ra một nhà họ Du khác bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu mất sạch, tâm huyết nhiều năm sẽ bị Trần Hạo ngồi không mà hưởng!
Còn giả sử chọn cách không giao tiền, bà ta sẽ mất đi Du Tử Uyên, không còn cơ hội trở mình nữa!
Lòng Cơ Thanh Phó đang rỉ máu.
Giao mười tỷ ra như thế, bà ta thật sự không cam lòng!
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, không thể không giao được!
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Cơ Thanh Phó bất chợt phát hiện ra một vấn đề khác!
Tại sao Trần Hạo lại muốn vơ vét trọn vẹn mười tỷ, số tiền này lại vừa đúng số tài sản bà ta đang nắm giữ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Cơ Thanh Phó khi nhìn Trần Hạo càng sợ sệt hơn.
Rõ ràng anh biết chắc bà ta có khoản tiền này.
Khoản tiền này đã bị che giấu rất kỹ, tại sao tên nhóc này lại biết?
Cơ Thanh Phó đang hoang mang lo sợ thì Phong Hành Đông hốt hoảng chạy vào.
"Bà chủ, cậu chủ...cậu chủ không xong rồi!"
"Sao?", bà ta hoàn toàn hoảng loạn.
Cơ Thanh Phó nhanh chóng quyết định: "Chú Đông, chuyển mười tỷ cho Trần Hạo!"
"Thưa bà..."
"Tôi nói chuyển là chuyển!", bà ta giận dữ hét lên.
Phong Hành Đông tức tốc ra ngoài, trong phút chốc từ nhiều nguồn chuyển một số tiền lớn vào cùng một tài khoản, sau đó ông ta chuyển sang tài khoản theo yêu cầu của Trần Hạo.
Cơ Thanh Phó cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: "Thế đã được chưa?"
Trần Hạo tùy ý ném một cái bình sứ nhỏ ra: "Trong đây có một viên thuốc, cho con trai của bà uống, bảo đảm không có mệnh hệ gì trong một năm!"
"Một năm...chỉ là một năm, Trần Hạo, cậu thật quá đáng!", bà ta phẫn nộ quát.
"Bà dì, dì vừa thông minh vừa nguy hiểm như thế, tôi thì lại không thích dùng đầu óc, đương nhiên phải tìm cách để mình được an toàn rồi!"
"Được! Hay lắm, ha ha!"
Cơ Thanh Phó tức tối xoay người bỏ đi.
Hiện giờ, bà ta chỉ có thể cứu đứa con trai sắp chết của mình trước để có cơ may cứu vớt tình hình, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Thấy Cơ Thanh Phó bỏ đi, Trần Hạo mỉm cười tự nhủ: "Thế này có được tính là tự đào hố chôn mình không nhỉ?"
Anh nhìn lướt qua tấm ảnh được đặt trên bàn làm việc của Bạch Phi Nhi.
Tự giễu cười, Trần Hạo thầm nghĩ, để lại mối họa thì đành vậy, dù sao Du Tử Uyên cũng là con của Văn Nhân Bá Hành.
Anh không ngại đương đầu với ông ta, nhưng