"Tôi nhớ hình như vợ hiện giờ của Văn Nhân Bá Hành là người đó nhỉ? Ơ! Lạ thật, vừa rồi còn nhớ tên mà, sao giờ tôi lại quên mất bà ta tên gì rồi? Có điều tôi nhớ bà ta rất hay đố kị người khác, nếu biết Văn Nhân Bá Hành có tình nhân và cả con riêng thì không biết đứa con trai quý hóa của dì có tan xác không nhỉ?", Trần Hạo đe dọa.
Cơ Thanh Phó siết chặt nắm đấm.
Khi cuộc nói chuyện vừa mới bắt đầu, bà ta còn có thể bình tĩnh đối phó, nhưng càng về sau càng rơi xuống thế hạ phong!
Vào lúc này, cả người Cơ Thanh Phó đều sôi trào lửa giận, không thốt nên lời.
"Uầy...thôi không nói nữa, bà xã bảo tôi ra ăn cơm rồi! Hôm nay Bạch Thị đạt được thành công lớn nên bà xã thưởng cho tôi một bữa cơm trưa rất thịnh soạn, có cả nước yến nữa cơ! Cúp máy đây! Khi nào có thời gian, chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé!"
Trần Hạo nói thật nhanh như sắp sửa cúp điện thoại.
Cơ Thanh Phó vội vã lên tiếng: "Trần Hạo..."
Anh mỉm cười: "Dì Cơ muốn nhắn nhủ điều gì sao?"
Advertisement
Bà ta lạnh lùng nói: "Cậu đã biết bí mật này thì cũng nên nghĩ đến hậu quả khi làm ra những chuyện xằng bậy như thế.
Cậu muốn đánh sập cả bầu trời ở Đế Đô, sau đó khiến tất cả mọi người đồng lòng chĩa mũi dùi về phía cậu và diệt khẩu sao? Biết nhiều chưa chắc đã tốt!"
"Dì Cơ à, sao tôi thấy lời này của dì buồn cười thế nhỉ? Tôi sợ ông ta? Tôi phải sợ ư? Ông ta làm gì được tôi? Lẽ nào ông ta không phải kẻ thù của nhà họ Trần? Cho dù ông ta không tìm đến tôi thì tôi vẫn tìm ông ta".
Nói đến đây, Trần Hạo chuyển đề tài: "Dì cũng đừng dùng ông ta để uy hiếp tôi, trò đó không thông minh lắm đâu, mà dì dám đến gặp ông ta không? Dì mà thấy người phụ nữ kia thì tìm cách lẩn trốn như một con chuột.
Nhiều năm qua dì luôn sống chui lủi như vậy, sao bỗng dưng có can đảm thế?"
"..."
Ở bên này, Cơ Thanh Phó thực sự rất muốn đánh Trần Hạo.
Những lời này của anh quá cay độc, không dùng một chữ văng tục nào để mắng vậy mà bà ta lại không có cách gì để trả lời!
"Đừng cho rằng cậu thành công đánh lén Du Thị thì có thể vênh váo với tôi.
Cậu phải biết rằng chỉ cần tôi chưa gật đầu, nhà họ Du sẽ không phản hồi, cậu có thể lấy đi cái gì từ chúng tôi? Công ty sao? Quyền quyết định số cổ phần có thể nắm giữ nằm trong tay tôi, cậu không giành được đâu.
Qua thời gian dài thì số tiền lớn cậu đổ vào sẽ thành công cốc!", Cơ Thanh Phó nói.
Trần Hạo tủm tỉm trả lời: "Tôi trẻ hơn dì, chờ được mà.
Giả sử chờ từ mười đến hai mươi năm mà chỉ tăng được gấp đôi thì tôi vẫn có lời! Dĩ nhiên, tôi mà làm vậy thật thì đúng là hơi bất công, hơi bức ép bà già như dì.
Để tôi nói một chuyện cho dì nghe, dì tưởng tôi không biết chuyện dì xúi giục Tô Hâm Dao làm mối để tôi chữa bệnh cho Du Tuyền Dương à?"
"..."
Nghe thấy lời này, Cơ Thanh Phó im bặt, mặt mày sa sầm.
Giả như Trần Hạo biết chuyện này đã lâu thì điều đó chứng tỏ anh đã gay gắt đề phòng bà ta từ trước.
"Hình như dì đã quá coi thường tôi rồi nhỉ? Tôi ấy à, trí nhớ không được tốt lắm nên cho thiếu một vị thuốc.
Bây giờ nhìn ông già kia khỏe thế thôi chứ một khi bệnh tình tái phát, ông ta sẽ trở nên ngây ngốc, hồ đồ, mà bệnh này không thuốc nào chữa được đâu.
Không còn ông ta, nhà họ Du còn có giá trị nào sao? Dì muốn nắm giữ nhà họ Du trong tay chẳng phải cũng vì nhắm đến chút lợi ích cuối cùng của ông già kia ư?"
"Cậu dùng người nhà họ Du để dọa dẫm tôi thì có phải quá ngây thơ rồi không? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến một ông già đã gần đất xa trời ư? Tôi có cơ sở kinh doanh ở Đế Đô, có thân phận người nhà họ Cơ, không có ông ta thì có làm sao? Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm à?", Cơ Thanh Phó chất vấn.
"Ha ha! Dì Cơ à, tôi đã nói là dì đánh giá tôi quá thấp rồi mà.
Nếu tôi có thể động tay động chân ở chỗ lão già kia thì sao lại bỏ qua những cơ hội khác chứ? Tôi biết mối lo lắng của dì là đứa con giữa mình và Văn Nhân Bá Hành mà! Có anh ta thì dì mới có khả năng lật ngược tình thế, còn không thì… Ha ha!"
Qua điện thoại, nghe thấy tiếng cười ngày càng tàn nhẫn của Trần Hạo, lòng Cơ Thanh Phó lạnh ngắt.
Bà ta biết đối thủ trẻ này có thực lực hơn mình