Tiếc là, dù cho lòng hắn ta có tràn ngập hận thù nhưng chẳng thể thốt thành lời, cổ họng hắn ta giờ đều là mảnh thuỷ tinh, nên chỉ đành ú ớ vài tiếng kháng cự.
Sát ý chợt lóe qua đôi mắt Trần Hạo, Lục đại sư vốn là người giao tiếp linh hồn nên có thể cảm nhận được, ông ta hốt hoảng thầm than mình xong đời rồi, thì ngoài cửa chợt có một đám cảnh sát vọt vào.
Lúc Trần Hạo phá cửa xông vào, đã có người báo cảnh sát.
“Không được nhúc nhích!”, một cảnh sát sau khi đi vào, đã rút súng nhắm vào Trần Hạo.
Người nối gót vào sau lại là một cô gái có vóc dáng cường tráng, khoẻ mạnh.
Trần Hạo nhìn người đến, tươi cười nghiền ngẫm, anh không ngờ rằng Mạc Tiểu Nhiễm còn có tâm trạng dẫn đội, không phải cô ta đang nghiên cứu những chứng cứ mới nhận được sao?
“Trần Hạo?”, thấy Trần Hạo đang ở đây, kèm theo tình hình xung quanh, lòng dạ Mạc Tiểu Nhiễm bắt đầu rối bời.
“Cô Mạc, thật là trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp cô!”, Trần Hạo nói.
Mạc Tiểu Nhiễm hung hãn nói: “Tự tiện xông vào nhà dân, hơn nữa còn làm người khác bị thương! Anh có biết mình đang làm gì không?”
Trần Hạo cười nói: “Cô Mạc, cô nói vậy không đúng rồi, tôi tới đây chỉ sớm hơn cô một chút thôi, khi tôi đến, ở đây đã như vậy, cô không thể vu oan cho người tốt được!”
Advertisement
“Anh tưởng tôi tin mấy lời vớ vẩn này à?”, Mạc Tiểu Nhiễm tức giận nói.
“Tôi vô tội thật mà!”, Trần Hạo vừa giải thích, vừa lặng lẽ đưa tay sau lưng ở vị trí không ai nhìn thấy, ra hiệu cho Lục đại sư.
Ngay lập tức, ánh mắt Lục đại sư mờ mịt, ông ta đã bị thôi miên.
Sau đó, ông ta cầm đồ khui rượu Vương Khải vừa sử dụng đang đặt trên bàn trà nhỏ, rồi đần độn đi đến trước mặt Vương Khải.
“Ớ ớ ớ…”, Vương Khải hãi hùng nhìn Lục đại sư, hắn ta muốn nói gì đó nhưng không thể nói thành lời.
Lục đại sư đờ đẫn, bỗng nhiên ra tay, dùng đồ khui rượu điên cuồng chọc vào ngực Vương Khải.
Miệng Vương Khải đầy mảnh vỡ thuỷ tinh, hắn ta gắng sức đầu xin tha thứ nhưng không nói được, chỉ đành ú ớ vài tiếng, mước mắt nước mũi chảy tèm lem đầy mặt.
Sự việc thay đổi quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Sau đó, một lũ thuộc hạ còn lại của Vương Khải cũng bắt đầu cử động, gương mặt chúng dại ra như bị thôi miên, rồi nổi điên, hung tợn nhào về phía cảnh sát như lũ zombie thấy người sống.
“Chúng tôi cảnh cáo các người đừng làm loạn, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”, thuộc hạ đi theo Mạc Tiểu Nhiễm gầm thét.
Nhưng một sự thật hiển nhiên là những lời cảnh cáo của bọn họ vô dụng với những kẻ bị Trần Hạo thôi miên sâu.
Đoàng đoàng đoàng! Tiếng súng vang lên, đám quần ma loạn vũ ấy từng người một ngã xuống trong vũng máu.
Trần Hạo than thở với Mạc Tiểu Nhiễm: “Cô xem kìa, chuyện này không liên quan gì tới tôi, những kẻ này bị điên cả rồi!”
Mạc Tiểu Nhiễm khiếp sợ, hình ảnh lúc nãy rất đáng sợ, nhóm người Lục đại sư cứ như bị virus zombie lây lan trong phim vậy, thấy bọn họ nổ súng mà vẫn không dừng lại, trông như những con rối không còn ý thức.
Tuy tình huống này rất giống với lời Trần Hạo nói, không hề liên quan đến anh, nhưng Mạc Tiểu Nhiễm lại mơ hồ cảm thấy anh có nhúng tay vào việc này.
“Có liên quan hay không, về cục cảnh sát rồi nói sau!”, Mạc Tiểu Nhiễm nói.
“Cô Mạc, cô có cần phải nhắm vào tôi vậy không? Tình huống lúc nãy cô đã thấy rồi đó, dựa vào tình trạng của bọn họ, lẽ nào cô còn định vu oan cho tôi à?”, Trần Hạo “tủi thân” nói.
“Nếu như chuyện này không liên quan đến anh thì sao anh lại ở đây? Tại sao ở đâu có mặt anh cũng đều có chuyện thế?”, Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.
Trần Hạo “cố gắng” suy nghĩ một hồi: “Tôi đây là thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp! Lẽ nào ra sức hoàn thành tốt trách nhiệm của một công dân là sai sao?”
“Anh…”, Mạc Tiểu Nhiễm tức tối: “Còng tay lại!”
Tuy Trần Hạo giải thích, nhưng Mạc Tiểu Nhiễm vẫn mạnh mẽ lôi anh đi.
Thuộc hạ thấy thế, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Đội trưởng Mạc, không được…phải có lệnh mới được!”
Mạc Tiểu Nhiễm nghe vậy tức tối không thôi… Đúng là cấp trên có dặn dò, chuyện nào có liên quan đến Trần Hạo, phải được phê duyệt mới có thể bắt anh, ai không làm theo thì phải từ chức.
Lúc này, nếu cô ta vẫn cứng rắn làm thế, không nói đến chuyện tự bẫy bản thân mình, mà còn làm liên lụỵ đến những người đồng nghiệp này.
Trần Hạo ở bên cạnh, cười híp mắt nói: “Đúng đấy! Nếu cô bắt giam người vô tội thì tôi có thể khiếu nại cô, nhưng tôi biết cô là người tốt, lần này bỏ qua, sau đừng làm thế nữa!”
Trần Hạo nói xong rồi ung dung bước ra khỏi cửa.
Mạc Tiểu Nhiễm muốn bắt người nhưng lại bị thuộc hạ ngăn cản nên chỉ đành trơ mắt nhìn Trần Hạo rời đi.
Sau khi ra cửa, anh chỉ thấy Lý Vân Dương đang ở trên xe của mình.
Lên xe xong, Trần Hạo chăm chú nhìn tên này rồi hỏi: “Cậu báo cảnh sát à?”
Lý Vân Dương cười híp mắt nói: “Thiếu nữ nhà người ta ngày đêm nhớ mong cậu, tìm mọi cách để gặp mặt cậu mà!”
Trần Hạo mệt mỏi: “Nhìn cái kiểu này của