Lâm Mộc đoán chắc là hai tên vệ sĩ đã đánh thức cô Chung tiểu thư kia rồi đưa đi.
“Lâm Mộc, trong khoảng thời gian này tôi ở Thân Giang làm ăn, cũng có nghe đến cái tên Chung Hào này.” Trần Uyển Nhi nói.
Vừa rồi khi Lâm Mộc đánh Chung tiểu thư kia, cô ta cũng đã nói ba mình là Chung Hào.
Advertisement
"Ồ? Chung Hào này có xuất thân thế nào vậy?" Lâm Mộc hỏi.
"Nhà họ Chung là một trong ba gia tộc đứng đầu Thân Giang, có tiềm lực tài chính hùng mạnh, nghe nói bối cảnh ở Thân Giang cũng khá mạnh.
Chung Hào là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang." Trần Uyển Nhi nói.
Thân Giang là một trong những đô thị hạng nhất ở Trung Quốc có nền kinh tế phát triển nhất.
Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, đương nhiên vị trí này có sức nặng không hề thấp.
"Là một trong ba gia tộc lớn đứng đầu, lại còn là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại.
Thảo nào con gái ông ta lại kiêu ngạo như vậy, bình thường người khác đều sợ gặp phải cô ta." Lâm Mộc lẩm bẩm.
“Lâm Mộc, e là chuyện này có chút khó khăn, dù sao có một số việc cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết.” Trần Uyển Nhi hơi lo lắng.
Lâm Lê cũng lo lắng: "Anh, chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi sao? Đều là lỗi của em."
Lâm Mộc cười xoa đầu em gái: "Em đừng tự đổ lỗi cho bản thân, cô ta là người đâm chúng ta trước."
“Nhưng anh à, bọn họ mạnh như vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Lâm Lê nói.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, hôm nay đừng ở ký túc xá nữa, buổi tối em đến chỗ của chị Uyển