“Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "
“Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Advertisement Cánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.
"Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.
Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!
Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.
"Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.
Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.
Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.
"Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.
Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.
"Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy.
Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước.
Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông.
”Lâm Mộc bình tĩnh nói.
"Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi