Mọi người cũng kinh hãi nên cũng nhanh chóng chạy lên núi.
“Mộc Nhi, trên núi có thú dữ như vậy, chúng ta lên núi chẳng phải sẽ nguy hiểm hơn sao?” Lâm Đại Sơn nói.
“Sư phụ con ở đạo quán ngay trên núi, có người ở đó, chúng ta nhất định rất an toàn!” Lâm Mộc nói.
Sau khoảng một giờ trưa, cuối cùng đám người cũng đã đến đạo quán Ngọa Long.
Advertisement Sư phụ đang đứng ở cửa đạo quán, ông đang nhìn hai con thú đã chết ngoài cửa.
Chắc chắn mấy con thú dữ đó cũng đã xông vào đạo quán, nhưng đã bị sư phụ giải quyết rồi.
"Sư phụ!"
Lâm Mộc nhìn thấy sư phụ, lập tức cúi đầu.
“Sư phụ, bên ngoài kia không an toàn, cho nên con đã đưa người nhà với bạn bè đến đây, Sư phụ sẽ không trách con việc con tự ý quyết định chứ.” Lâm Mộc nói.
Sư phụ nói: “Nếu con đã đưa bọn họ tới đây rồi, vậy cứ để bọn họ ở trong đạo quán trước đi.” Sư phụ nói.
"Đạo trưởng!"
Người thân và bạn bè của Lâm Mộc lần lượt chào hỏi Sư phụ.
“Các vị đều là người thân và bạn bè của đệ tử tôi nên mọi người không cần khách khí như vậy đâu, mau vào trong đi.” Sư phụ xua tay.
Sau đó, sư phụ cũng đi vào bên trong đạo quán.
Lâm Mộc cũng nhanh chóng đưa mọi người vào trong theo.
Sau khi vào trong đạo quán, sư phụ dặn dò đệ tử sắp xếp chỗ ở cho người nhà Lâm Mộc.
Sau đó, sư phụ lại đưa Lâm Mộc đến đại sảnh của đạo quán.
Bên trong sảnh.
"Sư phụ, chuyện lần này xảy ra chính là tai họa lần trước người nói phải không ạ?"
Lâm Mộc vừa vào liền hỏi ông ngay.
“Đúng vậy.” Sư phụ gật đầu.
Sư phụ nói tiếp: "Một giờ trước, ta đã nói chuyện điện thoại với sư huynh của con.
Chính những mảnh thiên thạch kia đã khiến người biến dị và dị thú xuất hiện."
Lâm Mộc giật mình: "Người biến dị, dị thú? Đó là những người và thú dữ có đôi mắt đỏ phải không ạ?"
"Đúng vậy, Liên Minh Tu Hành Giả đã xác định người và động vật mắt đỏ chính là người biến