*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo quan sát của anh trên đường tới đây, tuyến đường này có lẽ không mấy nguy hiểm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc chờ chừng một giờ đồng hồ thì một đoàn xe dài xuất hiện.
Advertisement
Một người đàn ông chạy nhanh tới.
“Thành viên Liên minh đặc cấp Lâm Mộc, tôi là Chung Giản – Thành viên Liên minh cao cấp, cũng là đội trưởng đội hộ tống xe lương.” Người đàn ông hành lễ với Lâm Mộc.
“Đạo hữu Chung Giản, đường đi có thuận lợi không? ” Lâm Mộc hỏi.
“Báo cáo Thành viên Liên minh đặc cấp Lâm Mộc, mọi thứ thuận lợi.” Chung Giản đáp.
“Đạo hữu Chung Giản không cần khách sáo như vậy, tuy tôi là Thành viên Liên minh đặc cấp hơn anh một cấp, nhưng dù sao chúng ta đều là thành viên liên minh.” Lâm Mộc tùy ý nói.
“Thành viên Liên minh đặc cấp Lâm Mộc, tôi vô cùng kính phục anh, tôi nghĩ không nhiều người dám dũng cảm đập phá Thanh Thương võ quán như anh đâu! Đến Chưởng môn Thanh Thương Phái còn chẳng thể đánh bại anh, thực lực của anh càng khiến tôi phục hơn!” Chung Giản khá kích động nói.
“Chuyện nhỏ này đâu đáng nhắc tới.” Lâm Mộc mỉm cười nói.
Anh nói
tiếp: “Tôi đã xử lý sạch sẽ Thú biến dị ở nơi này rồi, các anh nhanh chóng đưa lương thực lên xe nhé!”
“Được!” Chung Giản gật đầu.
Đoàn xe chạy vào một khoảng đất lớn trong kho lương, sau đó mở kho và chất lương thực lên xe.
Chuyện còn lại cần giải quyết không cần Lâm Mộc bận tâm nữa.
Anh đi lại bên ngoài kho lương để tuần tra, đồng thời luôn giữ cảnh giác để đề phòng sự công kích bất ngờ của Thể biến dị.
Hàng bốc xong đã hơn 4h chiều.
Đoàn xe chuẩn bị chạy về nội thành.
Lâm Mộc hiểu rõ tầm quan trọng của số lương thực này.
Đây là nguồn sống của người dân trong thành phố Ninh Đô.
Nhiệm vụ lần này không chỉ kiếm được Liên minh tệ, ý nghĩa cũng vô cùng to lớn.
“Đạo hữu Chung Giản, chúng ta hộ tống như này nhé, xe tôi chạy phía trước đoàn xe lương, xe của anh và những Tu hành Giả khác chạy ở giữa và sau đoàn xe lương, chúng ta nhất định phải đảm bảo đưa lương thực an toàn về nội thành Ninh Đô.” Lâm Mộc dặn dò.
“Rõ!” Chung Giản gật đầu cung kính đáp.