Ầm ầm ——!
Thiên Hàng Huyền Lôi!
Chín đạo huyền lôi như muốn bổ đôi thế giới toả ra ánh sáng rực rỡ sáng ngời, mỗi đạo lôi to bằng miệng bát ầm ầm đánh xuống như mũi tên sắc bén chẳng thể chống chọi, bầu trời thi thoảng lóe lên một chùm sáng màu tím xinh đẹp.
Ầm ầm!
Tất cả âm u đã bị xua tan, bầu trời như được chiếu sáng, bóng người trên đỉnh núi xa xa được một vật nho nhỏ hình tròn trong suốt bao phủ, mờ ảo như sắp tan biến.
Ầm ầm ——!
Cự lôi tráng kiện đột nhiên đập vào chiếc lồng, một tầng ánh sáng màu lam xuất hiện trên bề mặt chiếc lồng dập dềnh như sóng biển, sau đó lại trở về màu trong suốt.
Nam tử phun ra một ngụm máu tươi, chiếc lồng trong suốt bắt đầu xuất hiện vết nứt to bằng cái đũa, huyền lôi màu tím như biết được nam nhân đã nỏ mạnh hết đà, không thèm khách khí lại bổ thêm một nhát nữa.
Ầm ầm ——!
Diệp Thiều An lau đi vết máu trên khóe miệng, con ngươi màu đen lộ ra vài phần ý cười, hắn đứng thẳng, rút ra trường kiếm màu vàng óng cắm trên mặt đất, cười to nói: “Bản tọa tu luyện ngàn năm, đạo tâm vững chắc, tâm như bàn thạch, chưa từng ghi nợ bất kỳ một nhân quả nào, không ngờ thiên đạo lại hạ xuống Kiếp Độ Ma!”
“Thiên đạo bất công, ta còn sợ điều chi?!”
Lời còn chưa nói xong, nam nhân đã bay lên như một lưỡi dao sắc bén, trường kiếm màu vàng óng nhanh chóng chém vào huyền lôi tráng kiện, nam nhân cười to ba tiếng, trường kiếm màu vàng óng chém ngang thân huyền lôi, chỉ trong nháy mắt đó thiên địa biến sắc vạn vật mất ôn
(thiếu sinh khí), “Coong——!”
Trường kiếm bị huyền lôi đánh gãy, con ngươi của nam nhân dần biến thành màu đỏ, thân hình từ từ cong lên, chín cái đuôi dài màu xanh nhạt lay động trong không trung như đang nhảy múa, móng vuốt dài sắc bén như lưỡi kiếm, lông tơ sắc nhọn tựa kim đâm, gào thét đánh về phía huyền lôi!
Oanh —— long ——!
Nam nhân bị hút vào bên trong huyền lôi, trong phút chốc kim quang
(ánh sáng màu vàng) bắn ra bốn phía, sau đó liền từ từ biến mất, một lúc lâu sau, huyền lôi tiêu tan, mây đen tản đi, tất cả trở về như lúc ban đầu.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối mờ mờ, Diệp Thiều An chỉ cảm thấy hồn phách đau nhức, bên tai vang lên âm thanh như máy móc: “Kiểm tra tình trạng sinh mệnh…Kiểm tra căn nguyên của sinh mệnh bản thể… Kiểm tra tinh thần lực đặc thù… Kiểm tra… Tất cả đều phù hợp với yêu cầu của hệ thống, mở ra công năng trói buộc…”
“5, 4, 3, 2, 1, hệ thống trói buộc. ”
“Kí chủ tôn kính, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ.”
“Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ…”
“5, 4, 3, 2, 1, hệ thống mở ra dịch vụ bảo vệ…”
“… Keng, nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng của hệ thống không đủ, không có cách nào bảo vệ triệt để.”
“… Keng, nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng của hệ thống không đủ, không có cách nào bảo vệ triệt để.”
Hồn phách đau nhức được an ủi, Diệp Thiều An chậm rãi mở mắt ra, cái âm thanh như máy móc văng vẳng bên tai kia mang theo mấy phần lo lắng: “Kí chủ Diệp Thiều An tôn kính, năng lượng của hệ thống không đủ, không có cách nào tu bổ linh hồn, chỉ có thể tạm thời phong ấn, mong kí chủ mau tìm kiếm năng lượng, giữ gìn sự an toàn của hệ thống và cả kí chủ.”
Diệp Thiều An trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: “Tìm kiểu gì?”
Con đường tu đạo gian nan, không thể nợ nhân quả với người ta, huống chi là một yêu tu như hắn.
“Kí chủ thân ái, hoan nghênh quang lâm hệ thống vạn nhân mê, mục tiêu của chúng ta là ——‘Vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta’. ” Hình như hệ thống 001 đang cực kỳ vui vẻ, âm thanh có hơi gấp gáp: “Nói một cách đơn giản chính là đi đến các vị diện khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ vạn nhân mê mà vị diện trung tâm đề ra, căn cứ vào độ hoàn thành nhiệm vụ để thu được năng lượng thế giới của vị diện đó, những chính năng lượng tinh khiết đến từ vị diện trung tâm này có thể tu bổ linh hồn của kí chủ đó, cũng có thể bổ sung năng lượng cho tui nâng cấp, khi đó tui có thể cung cấp nhiều dịch vụ hơn đó nha~~~ ”
“Nếu vậy, không phải ghi nợ rất nhiều nhân quả sao?” Diệp Thiều An khẽ cau mày, hắn tu luyện ngàn năm, giấu mình giữa nhân thế, giao lưu với rất ít người, không muốn ghi nợ nhân quả ảnh hưởng tới thiên kiếp.
Chỉ là không ngờ hắn cẩn thận đến vậy, Thiên Đạo vẫn hạ xuống Độ Ma Đại Kiếp nạn!
Chỉ bởi vì hắn là yêu tu?
Diệp Thiều An chậm rãi câu lên một nụ cười nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm híp lại, nếu thiên đạo đã không dung hắn, hắn sẽ chiến thắng cả Thiên Đạo!
Nhân quả thì có làm sao? Dù sao hắn cũng đã chịu Kiếp Độ Ma!
Đã như vậy, tại sao không để cho bản thân thoải mái một chút?
Cứ chờ đi, Thiên Đạo, không tới trăm năm sau, ta nhất định sẽ trở về!
“Sẽ không.” hệ thống 001 cực kỳ khẳng định nói: “Sẽ không ghi nợ nhân quả, đó là một vấn đề vừa dài vừa khó để giải thích, thế nhưng xin hãy tin tưởng tui, sẽ không ghi nợ nhân quả đâu.”
“Đây là lời thỉnh cầu tới từ mấy cái thế giới kia, nếu không có chúng ta, mấy thế giới đó có thể bị phá hủy, chúng ta cứu toàn bộ thế giới, sao có thể ghi nợ nhân quả được?” Hệ thống 001 dừng một chút sau đó vui sướng cười nói, trong âm thanh như máy móc lộ ra một tia nhu hòa: “Đại đạo vấn tâm, nhân quả đã định, kí chủ cần gì phải xoắn xuýt?”
“Kí chủ.” Đợi mãi không được đáp lại, hệ thống 001 có chút khổ não nói: “Năng lượng của tui không đủ, xin hỏi kí chủ có muốn tiến vào thế giới làm nhiệm vụ không?”
“Tiến vào đi.” Trầm tư một lúc lâu, Diệp Thiều An nhàn nhạt nói, mái tóc đen dài không gió mà bay, mơ hồ có mấy phần phong hoa tuyệt đại.
“Keng, hệ thống vạn nhân mê mở ra, đang lựa chọn thế giới, kí chủ lập tức sẽ tiến vào một thế giới khác, xin hãy nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.” Âm thanh của hệ thống 001 khôi phục lại vẻ máy móc lạnh lùng như ban đầu: “Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp mọi sự giúp đỡ.”
“Đường hầm không thời gian đã mở ra, thế giới thứ nhất, hoan nghênh kí chủ tới chơi.”
Một lúc sau, Diệp Thiều An đã cảm thấy mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo, toàn bộ nơi này đều âm trầm, gió lạnh âm u như trực tiếp rót vào cốt tủy, ngón tay bị lợi khí đóng ở trên mặt đất, muốn nhúc nhích một chút cũng không được, trên người có mấy cái xích sắt nặng tựa vạn cân, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau nhức, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng Diệp Thiều An, đại não trong nháy mắt bị nhồi đầy vô số mảnh
vỡ ký ức.
Đây là một thế giới khác hoàn toàn với thế giới của hắn.
Thế giới này có Ma tộc, có Quỷ tộc, có Yêu tộc, có Linh tộc, có Nhân tộc, có Tiên tộc, trong đó Ma tộc Quỷ tộc cùng Tiên tộc Linh tộc luôn căm thù nhau, vì thế đã nổ ra “cuộc chiến Thánh” bốn lần, Yêu tộc cùng Nhân tộc luôn bảo trì thái độ trung lập, thế nhưng tại “cuộc chiến Thánh” thứ ba, Nhân tộc gia nhập trận doanh của Tiên tộc, Yêu tộc gia nhập trận doanh của Ma tộc, từ đây thế giới triệt để bị chia thành hai cực, sau “cuộc chiến Thánh” thứ tư, toàn bộ đại lục này lại rơi vào thời kỳ hòa bình quỷ dị.
Ma tộc có lưỡng vương tứ quân
(hai vị đại vương, bốn vị tướng quân), cơ thể này chính là một trong hai vị vương của Ma tộc – “An vương”, thế lực của hai Đại Ma vương bắt đầu phân chia từ bờ tây sông mẹ “Mạn Hà” của Ma tộc, phạm vi thế lực của “An vương” ở phía đông bờ tây sông “Mạn Hà”, phạm vi thế lực của vị Ma vương còn lại ở phía tây bờ tây sông “Mạn Hà”, song phương không can thiệp vào nội bộ của nhau.
“Mị Vương” Tây Mị Trạch năng chinh
(thường xuyên thân chinh ra chiến trường) thiện chiến, thực lực mạnh mẽ, tướng mạo tuấn mỹ, ở trong Ma giới được nhiều ma kính ngưỡng. Mà “An vương” Diệp Thiều An ốm yếu từ nhỏ, mặc dù thực lực cường hãn thế nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn điệu thấp
(khiêm tốn, giấu mình, không bộc lộ tài năng), tiếng tăm đương nhiên sẽ không bằng Tây Mị Trạch.
Mà chuyện nguyên chủ sở dĩ phải nằm trong địa lao âm u, phải bắt đầu từ khi thánh tử Cổ Tân Y của Nhân tộc bất ngờ tiến vào lãnh địa của Ma tộc.
Đơn giản mà nói, đây chính là cố sự về ái tình xúc động lòng người của thánh tử Nhân tộc Cổ Tân Y dở hơi lượn vào Ma tộc và một trong tứ quân của Ma giới Mặc Ân Hoa, sau đó Diệp Thiều An cho thủ hạ ra tay trực tiếp giết chết Cổ Tân Y, Mặc Ân Hoa vì mất đi người luyến mộ mà trở nên rồ dại, dựa vào huyết thống Mặc Ân Hoa là đường đệ
(em trai bên nhà nội) của Tây Mị Trạch, vì vậy Tây Mị Trạch liên minh với tam quân của Ma giới chạy đến càn quét An vương, sau đó thống nhất Ma giới.
Cuối cùng là bây giờ Diệp Thiều An phải nằm ở đây.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân từ xa vọng lại, Diệp Thiều An khẽ ngẩng đầu, âm thanh của hệ thống 001 như máy móc truyền đến: “Nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, mục tiêu số một xuất hiện, Ma vương Tây Mị Trạch, độ thiện cảm: -87.”
“Mức độ tối đa và mức độ tối thiểu là bao nhiêu?” Diệp Thiều An theo bản năng hỏi một câu.
“Mức độ tối đa là 100, tối thiểu là -100.” Hệ thống 001 lập tức đáp rằng.
Cho nên, vị này gần đạt mức tối thiểu luôn?
“Leng keng…”
Trong địa lao chợt lóe lên vài tia sáng, ngay sau đó liền trở về một mảnh hắc ám, Diệp Thiều An lẳng lặng nằm nhoài trên sàn nhà lạnh lẽo, thần sắc ung dung, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, ngay sau đó một thanh âm gợi cảm trầm thấp chậm rãi vang lên: “Đã lâu không gặp, An vương.”
“Nhìn thấy ngươi chật vật như vậy, ta cũng an tâm.”
Thanh âm ấy tao nhã trầm thấp ngậm lấy một tia tiếu ý, ngay sau đó, một luồng khí nện vào lưng Diệp Thiều An, trong nháy mắt Diệp Thiều An phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi như vậy nhìn mới vừa mắt.” Âm thanh mang theo ý cười của nam nhân chậm rãi vang lên trong địa lao âm u, nam nhân từ từ ngồi xổm xuống, một tay nâng cằm Diệp Thiều An lên, cưỡng bách Diệp Thiều An ngẩng đầu lên nhìn gã, một cái tay khác ung dung đảo qua vết máu trên khóe môi Diệp Thiều An, mềm nhẹ nói: “Thật đẹp.”
“Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân Ma giới, An vương điện hạ.”
Diệp Thiều An hơi câu lên khóe môi, lời nhẹ như mây gió: “Đã lâu không gặp, Mị Vương.”
“Chúc mừng tâm nguyện của ngươi đã thành.” Giọng nói của Diệp Thiều An có hơi lười biếng, nhìn không ra chút miễn cưỡng nào, đôi mắt của hắn sáng ngời nhưng đang cười, điều này làm cho hắn thoạt nhìn không giống tù nhân tí nào, trái lại càng giống một quý tộc tao nhã đang dự tiệc rượu.
“Ngươi muốn chết như thế nào?” Tây Mị Trạch mạn bất kinh tâm [1] ném Diệp Thiều An đi, cằm của hắn nặng nề đập xuống sàn nhà phát ra động tĩnh không nhỏ, Tây Mị Trạch cứ như không nghe thấy gì, cười nói: “Ngẫm lại chúng ta từng là cộng sự một khoảng thời gian, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn.”
[1]Mạn bất kinh tâm [漫不经心]: “Mạn”[漫]: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. “Kinh tâm” [经心]: Lưu ý, lưu tâm. “Bất” [不] là “không” (cùng chức năng phủ định với từ “not” của tiếng Anh). Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn). Cũng là, “Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới” (theo QuickTranslator).“Ta có thể…” Âm thanh của Tây Mị Trạch mang theo gợi cảm như đang đầu độc, lại tựa như một chén rượu ngon được chôn cất ngàn năm, tản ra mùi vị mê hoặc: “…cho ngươi chết sảng khoái một chút.”
Diệp Thiều An nở nụ cười, có một loại tiêu sái hào hiệp bất kham
(không níu giữ được), ngũ quan tinh xảo nhuốm máu cũng không thể giảm mị lực của hắn đi một chút, hắn cười to nói: “Tất nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
“A…” Trái tim của Diệp Thiều An như bị ngàn chém vạn đâm, đau đến không thể nhịn được, sắc mặt của hắn trắng bệch, vô thức rên hừ hừ thành tiếng, trong chớp mắt lại cười đến nhẹ như mây gió, con ngươi sáng ngời mang ý cười, sáng quắc như mắt công tử.
Tây Mị Trạch nở nụ cười, mềm nhẹ nói: “Nhưng mà ta nhưng không muốn…”
Gã dừng một chút, cười đến thiên địa thất sắc, “Cho ngươi chết sảng khoái như vậy đấy.”
Hết chương 1