Ma cung, đại điện.
“Hắn nói như vậy sao?” Tây Mị Trạch đứng bên trên vương tọa cười như không cười nhìn mảnh vỡ màu bích lục trong tay ảnh vệ.
“Vâng, thưa điện hạ.” Âm thanh của ảnh vệ vẫn giống như nước đọng không tia gợn sóng lẳng lặng vang lên trong đại điện.
“Thú vị đấy.” Tây Mị Trạch tựa tiếu phi tiếu nói vậy, mảnh vỡ màu bích lục bay ra khỏi tay ảnh vệ một cách tự nhiên sau đó dựng lại giữa không trung, cuối cùng hóa thành một cây trường tiêu màu bích lục hoàn mỹ không có một tỳ vết nào.
“Đưa cho hắn đi.”
“Vâng.” Ảnh vệ đáp một tiếng, thoắt cái biến mất giữa cung điện.
Tây Mị Trạch xoay mật báo trên tay, khóe môi cong lên một tia hứng thú, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy tù binh mà gã bắt được, khiến tù binh nhà gã phải tốn công nghĩ mọi biện pháp liên lạc với gã.
Không tốt lắm ha.
Tù binh nhà gã “thất lễ”, nhưng lỗi lầm lại ở gã.
Nếu tù binh nhà gã đã nhiệt tình thế, vậy gã cũng nên đi gặp
hớ nỳ bị bắt làm tù binh của gã một chút.
Tây Mị Trạch nhẹ nhàng búng tay cái tách mật báo trong chớp mắt đã bị hỏa xà nuốt trọn, Tây Mị Trạch đứng lên khỏi vương tọa, sự điên cuồng bao trùm lấy gã trong chớp mắt.
Tâm tình như sóng lớn chẳng sợ mặt trời, cũng chỉ mình Diệp Thiều An mới có thể khơi dậy mấy phần hứng thú trong gã.
——
An vương của Ma giới.
Nếu như… Nếu như đây là tâm nguyện của An An.
“Người nhất định… sẽ được đền bù như mong muốn.” Thương Thất trịnh trọng nhìn Diệp Thiều An, nặng nề nói vậy.
Nếu như, đây là tâm nguyện của An An.
Vậy thì y nhất định sẽ giúp hắn được đền bù như mong muốn.
“Chúng ta sẽ gặp lại, sớm thôi.” Thương Thất ngẩng đầu lên, giọng nói có vẻ yếu ớt: “—— đừng quên ta, được không?”
“Được.”
Thương Thất nhìn Diệp Thiều An, nở nụ cười hài lòng.
Một giây sau, bóng người của y đột ngột biến mất.
Y không nói câu tạm biệt với An An, bọn họ sẽ gặp lại nhau, không lâu lắm đâu.
【 Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên đến 91. 】 Hệ thống 001 nhìn độ hảo cảm trên bảng đo cảm xúc có hoa văn đẹp đẽ, vô cùng đau đớn nói:【 Nếu ngài cũng áp dụng mấy chiêu này trên người Tây Mị Trạch thì nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành từ lâu rồi.】
【 Ha ha. 】 Diệp Thiều An nhàn nhạt gật gật đầu với hư không, một cây trường tiêu màu bích lục hoàn hảo không bị nứt mẻ bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Thiều An ưu nhã cầm lấy trường tiêu đặt nó nằm ngang trong tay để thưởng thức, hơi cụp mắt thản nhiên nói:【 Ta sợ không thỏa mãn được ngươi thôi.】
Hệ thống 001: 【… 】
Mỗi ngày đều bị kí chủ oán đến mức sống không còn gì để luyến tiếc QAQ!
Độ thiện cảm 91, trường tiêu màu bích lục trong tay thay đổi vị trí, Diệp Thiều An nhắm mắt lại, lông mi cụp xuống một bóng râm, vẫn còn quá ít.
【 91, vẫn còn không đủ sao? 】 Hệ thống 001 cảm thấy thật đau dạ dày.
【 Không đủ. 】 Diệp Thiều An vắt vẻo trên cây, khẽ cười nói: 【 Ngươi cảm thấy, có mỗi 91 điểm, y dám mạo hiểm vì ta sao?】
Hệ thống 001 đần cả mặt, 【… Cái gì cơ? 】
【 Quân đội của Yêu giới… cũng rất cường hãn đấy. 】 Diệp Thiều An nói một cách đầy ẩn ý sâu xa.
Hệ thống 001: 【… 】
Đệch!! Kí chủ của tui lại đi theo dõi Yêu giới!
【 Sở dĩ Ma giới ở thế yếu, một là vì chiến tranh giữa song vương đã tiêu hao sức mạnh bên trong, hai là vì Tứ Giới liên thủ đối kháng hai giới Ma Quỷ, về mặt nhân số cũng ở thế yếu, Nhân giới bên kia không lôi kéo được thế nhưng chỉ cần khống thế thánh tử Nhân giới trong tay, có cho tiền Nhân giới cũng không dám manh động, vào lúc này Yêu giới liền hiện ra vị trí đặc biệt trọng yếu.】
Diệp Thiều An cười khẽ, gò má của hắn trông thật tái nhợt, trường tiêu màu bích lục đặt ở khóe môi, thanh âm du dương lại cất lên một lần nữa.
【 Nếu như Yêu giới lâm trận phản chiến, ngươi nói xem lần cuộc chiến thánh Thiên Ma này sẽ dùng loại kết cục thế nào để kết thúc nhỉ? 】
Đệch!
Đệch!!
Đệch!!!
Hệ thống 001 nghe câu chữ mang đầy ám chỉ của Diệp Thiều An, chỉ cảm thấy đầu mình như bị sét đánh, nó không dám tin hỏi: 【 Ngài bắt tay vào tính kế Yêu giới từ lâu rồi? 】
【 Hừ hừ. 】 Diệp Thiều An trả lời đầy ý nhị.
【 Vậy ngài đối với Tây Mị Trạch nhất định là chân ái.】 Hệ thống 001 giơ ngón tay cái lên, 【 đã vậy còn suy nghĩ vì gã, bảo vệ Ma giới cho gã, tui rất cảm động nha.】
【 Hừ hừ, 】 Diệp Thiều An lộ ra mỉm cười ám muội, 【 câu nói này, ngươi cũng tin? 】
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
Vốn dĩ, tui rất tin, chính là cái loại tin tưởng không cần nghi ngờ ấy.
Thế nhưng ngài vừa lên tiếng, tui đã bắt đầu dao động, ngài nói xong câu đó, tui cũng không biết mình có tin hay không.
——by mỗi ngày hệ thống nhỏ 001 đáng thương đều bị dao động.
【 Ta là Ma vương bảo vệ Ma giới, 】Trong tròng mắt của Diệp Thiều An nhanh chóng lóe lên một tia hứng thú và không có ý tốt, hắn chậm rì rì bảo: 【 câu này tựa hồ cũng không có vấn đề gì. 】
【 Chỉ là không biết, Ma vương tương lai… là ai mà thôi. 】
Hệ thống 001: 【… 】
Thời khắc này, nó đột nhiên phát hiện, môi Diệp Thiều An đặc biệt đỏ, đặc biệt tươi đẹp, phối hợp với mặt mũi tái nhợt của hắn, bờ môi ấy đỏ tươi đẹp đến yêu dị, đẹp đến mức người ta phải kinh ngạc.
—— kí chủ của nó, rất rất là đáng sợ!
【 Ngươi đoán xem, ta lưu Thương Thất ở lại nơi này để làm gì? 】 Diệp Thiều An có vài phần hào hứng hỏi.
Hệ thống 001 meme con chó khó hiểu.
【… 】 Diệp Thiều An quỷ dị trầm mặc vài giây, 【 Ngươi sẽ không cho rằng Thương Thất cứ trực tiếp xông vào như vậy mà không kinh động bất kỳ một ảnh vệ nào sao?】
Hệ thống 001: 【… 】
Tui cứ cho là như vậy đấy, không được sao!
Hệ thống 001 bi phẫn thầm nghĩ.
【 Chậc. 】 Diệp Thiều An phát ra một âm tiết như đang cảm thán, ngay khi hệ thống 001 muốn xù lông đã nghe thấy Diệp Thiều An vắng ngắt nói: “Đến.”
Một khúc kết thúc.
“Bốp —— bốp —— bốp —— “
Một tràng pháo tay vang lên, tiếng Tây Mị Trạch mang theo ý cười vang đãng từng góc của Yến Thanh điện, “An vương thật hăng hái.”
Diệp Thiều An thả tiêu xuống ngồi trên thân cây mặt vô cảm lãnh lãnh đạm đạm, từ trên cao nhìn xuống Tây Mị Trạch dưới tàng cây.
Tây Mị Trạch có một ảo giác kỳ diệu, dường như Diệp Thiều An cứ ngồi trên thân cây một mực chờ đợi gã, ngày qua ngày chờ gã đến.
Diệp Thiều An lựa chọn nơi cao nhất của Yến Thanh điện, ở nơi đó hắn có thể nhìn thấy nhiều “phong cảnh” hơn, hắn ngồi một mình ở nơi cao cao ấy lẳng lặng thổi tiêu trầm mặc đợi mình.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cô độc mà cô quạnh chờ mình ghé qua.
Mãi đến tận hôm nay vào thời khắc này, Diệp Thiều An rốt cục đợi được gã.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc và quá mức xa xôi, e rằng Diệp Thiều An đã mất đi hi vọng, hắn chỉ chấp nhất buộc mình phải chờ đợi mà thôi, rồi khi nhìn thấy mình thì hoàn toàn quên mất phải phản ứng như thế nào.
Tây Mị Trạch cũng cảm thấy ảo giác này thật sự rất buồn cười, nếu như không phải thời điểm không đúng, có lẽ gã đã trực tiếp cười lạnh thành tiếng nhưng vào đúng lúc này, gã lại chẳng làm được điều gì cả, chỉ có thể nâ ngô nhìn vào đôi mắt của Diệp Thiều An.
Đôi mắt ấy thật sự phức tạp quá, cảm xúc ẩn chứa trong đó giống như Huyền Thiết trăm năm được giấu dưới thổ địa vững chắc cứng rắn, không một ai có thể xuyên thấu qua tầng phòng thủ kiên cố đó để mơ ước người náu mình trong đó.
Cảm xúc ẩn chứa bên trong quá mức nồng nặc cũng quá mức khuấy động, Tây Mị Trạch chưa từng gặp
thứ cảm xúc phức tạp nào lộ ra ngoài như vậy, giống như một tờ giấy trắng được tô thêm đủ mọi màu sắc, hỗn tạp đến mức không một ai có thể hình dung cụ thể được, một thứ màu sắc kỳ quái lạ lùng.
Hoàn toàn khiến người ta không thể dời nhãn cầu đi đâu được.
Đột nhiên, Diệp Thiều An nở nụ cười.
Trên khuôn mặt tinh xảo vô cảm lãnh lãnh đạm đạm đột nhiên lộ ra một nụ cười, mặt mày cong cong ngây thơ non nớt giống như tiểu vương tử trong yến hội năm đó, cảm động không nói thành lời.
“Thịch —— “
Tây Mị Trạch nghe thấy tiếng tim mình đập.
Trái tim của gã nảy lên, không nhanh ngược lại vô cùng trầm ổn, dựa theo một tốc độ nhất định, hoạt động trầm ổn mà mạnh mẽ.
Gió gào thét thổi qua.
Tây Mị Trạch đột nhiên có cảm giác mạnh mẽ rằng mình còn sống.
Loại cảm giác đó đối với gã chẳng hề thông thường, trên thực tế, Tây Mị Trạch rất ít khi cảm nhận được cảm giác này, rất nhiều lúc gã quên mất mình cũng là một ma nhân có nhịp đập trái tim.
Trái tim của gã đập mạnh mẽ và nhanh nhẹn, dù cách khoang ngực, gã cũng có thể cảm nhận được chuyển động đó.
Mà chuyển động này là do người trước mắt tác động lên.
Diệp Thiều An.
Tây Mị Trạch khẽ khàng niệm trong lòng.
Diệp Thiều An.
Hình như gã từng râấ chán ghét Diệp Thiều An.
Khi đó, Mạn Hà tổ chức cung yến long trọng, đèn đuốc sáng choang xanh vàng rực rỡ, vạn ngàn ma nhân đều tụ tập ở đây, trên mặt mỗi một tên ma đều tràn trề nụ cười mong đợi.
Chỉ trừ gã ra.
Gã là con trai của Mị Vương, vốn phải là vương tử trời sinh cao quý nhưng lại không được Mị Vương thừa nhận, mà Diệp Thiều An đồng dạng xuất thân như gã lại một mình hưởng thụ vị trí vương tử cao quý.
Thậm chí vị phụ vương lạnh lùng bạc tình của gã đối đãi với Diệp Thiều An cực kỳ tốt.
Gã từng ngồi trên thịnh yến Mạn Hà, từng thấy vị phụ vương bạc tình lạnh lùng của gã ôm Diệp Thiều An vào ngực, cười đến dịu dàng từ ái.
Gã từng ngồi trên thịnh yến Mạn Hà, từng thấy một tiểu nam hài cao quý tinh xảo được mười mấy hộ vệ che chở, không cho phép gã tới gần hắn dù chỉ một chút, thậm chí còn xua đuổi gã.
Ngay trong thời khắc ấy, trong trái tim nhỏ tuổi bị reo xuống mầm mống cừu hận, dùng thời gian trăm năm sau mọc rễ nẩy mầm trưởng thành thành một đại thụ cao chọc trời xanh, thế nhưng khi tự vấn lòng, thực sự chán ghét ư?
Nhiều năm như vậy, từ vị vương tử ở tầng thấp nhất bị chán ghét, cuộc sống của gã có khi so với ma nhân cấp thấp nhất cũng không bằng, khi đó người căm hận gã nhục mạ gã nhiều vô số kể, mà từ vương tử bị chán ghét đến Mị Vương cao quý bây giờ, trăm năm này, càng có vô số người có lỗi với gã, có vô số người căm hận gã, nhục mạ gã, xua đuổi gã.
Nhưng gã chỉ nhớ kỹ một người tên Diệp Thiều An.
Gã không nhớ rõ một ai cả, chỉ nhớ rõ một người tên Diệp Thiều An.
Chỉ nhớ rõ trên thịnh yến Mạn Hà năm ấy, có một nam hài cao quý tinh xảo cao cao tại thượng, nam hài đó nằm trong lồng ngực của phụ vương gã lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, đó là phong cảnh đẹp nhất trong thịnh yến Mạn Hà.
Từ đó, gã tâm tâm niệm niệm trăm năm.
Cuộc chiến song vương, An vương chiến bại bị gã nhốt vào Ma cung.
Gã phong ấn ma lực của Diệp Thiều An buộc hắn phải nằm ngủ dưới mặt đất, cuối cùng gã vẫn không thoát khỏi si niệm dưới đáy lòng mình.
“An vương Diệp Thiều An phong chức An nô, hàm thập phẩm, ban thưởng Yến Thanh điện.”
Còn chưa đủ rõ ràng sao?
Yến Thanh điện đó chính là nơi gã từng sinh sống hồi còn bé, gã là con trai của Mị Vương lại phải sống trong Yến Thanh điện nho nhỏ này!
Gã ban tặng nó cho Diệp Thiều An.
Gã không chịu giết Diệp Thiều An.
Gã nhốt hắn bên cạnh mình.
Gã không lúc nào không muốn chiếm lấy hắn.
Gã không thích thấy có người thân cận với Diệp Thiều An, cho nên trong Yến Thanh điện chỉ có ám vệ, cho nên dù hắn chỉ tiếp xúc với một cung nữ nho nhỏ gã cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Gã tiêu trừ phong ấn trên người Diệp Thiều An.
Trên cây khô nụ cười của người đó vẫn như năm ấy, dưới tàng cây tâm tình của gã đã không còn giống hôm đó.
“An vương đây là…” Tây Mị Trạch nhắm mắt lại, cười to ba tiếng, lạc giọng hỏi: “…đang đợi bản vương?”
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -80 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -50 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -30 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 0 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 30 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 40 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 50 】
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 70 】
【 Đờ mờ kí chủ ngài làm cái gì vậy?! 】 Hệ thống 001 không dám tin hô: 【 Độ thiện cảm trong nháy mắt tăng đến gần 100 điểm lận! 】
【 Không tăng nữa sao? 】 Diệp Thiều An nhẹ nhàng than: 【 Thật đáng tiếc. 】
Hệ thống 001: 【… 】
Có lẽ đã nhận ra được tâm tình hỏng bét của hệ thống 001, Diệp Thiều An mỉm cười tặng một câu động viên, nói: 【 Đừng lo lắng. 】
【 Trái lại có thể bị tụt xuống nữa đấy. 】
【 Đừng sợ. 】
Hệ thống 001: 【… 】
Lại, lại, lại… tụt xuống?!!
Tui vốn không sợ, ngài vừa nói thế, tui lại rất sợ QAQ!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Thất: đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ đồ vật ta lưu lại không phải cho tình địch dùng! 【 thất ý thể trước khuất 】
(một thành ngữ bên Trung, mình không hiểu rõ ý lắm)Hệ thống 001: Kí chủ của tui thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!!! Luôn có cảm giác mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của hắn _(:з” ∠)_
Diệp Thiều An: *Mỉm cười*