Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Hào quang ký ức (16)


trước sau

Trong Yến Thanh điện yên tĩnh không một tiếng động, Diệp Thiều An ngẩng đầu nhìn về phía gã, khuôn mặt hắn tái nhợt đến mức gần như không thấy chút hồng hào nào, ngay cả khóe môi cũng trắng bệch, hắn yên lặng nhìn Tây Mị Trạch, trong tròng mắt là sự tĩnh  lặng như đã chết.

Ánh mắt ấy như nhấn chìm mọi thứ.

“Ngươi nói đúng.”

Diệp Thiều An nhẹ nhàng nói, âm thanh rất nhẹ như đang thì thầm, rồi lại rất nặng vang vọng chấn động tâm lý mọi người.

“Ngươi nói đúng.”

Diệp Thiều An lại lặp lại một lần nữa, lần này thanh âm hơi khuếch đại, đôi mắt của hắn tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào Tây Mị Trạch, thế nhưng trong tròng mắt lại không có tiêu cự như chẳng nhìn thấy điều chi.

Đây là mảnh đất hắn yêu tha thiết nhất.

Đây là quốc thổ hắn từ nhỏ đã thề rằng sẽ bảo vệ.

Hắn đã từng đứng trên núi cao nhìn xuống du thuyền tổ chức tiệc rượu long trọng hào hoa xa xỉ trên sông Mạn Hà, hắn được phụ vương hắn ôm vào trong lồng ngực dùng ngữ khí kiêu ngạo tự hào nói với ông: “Ma giới trăm năm thịnh thế, trong tương lai, tự tay phụ vương sẽ truyền lại cho ta.”

“Ta tin chắc rằng, ta sẽ bảo đảm được trăm năm thịnh thế của Ma giới một lần nữa.”

Hắn được phụ vương hắn ôm trong lồng ngực trịnh trọng gật đầu, xem ca múa trên Mạn Hà mừng cảnh thái bình, lập lời cam kết đầu tiên trong cuộc đời mình.

“Ta nhất định bảo đảm Ma giới thịnh thế trăm năm.”

Sau đó, hắn xuyên qua hành lang dài dằng dặc trước đại điện tế tự, tiếp nhận vị trí An vương dưới vô số ánh mắt của Ma nhân, tiếp thu truyền thừa qua các đời An vương trở thành tân An vương của Ma giới.

Hắn là An vương.

An vương từng phát thệ sẽ bảo vệ Ma giới trăm năm thịnh thế.

Tân Ma năm 1733, An vương suất quân bình định ma thú phản loạn ở Nam thành, từ đó, Cầu Bình ma thú lẫn Sò Bình ma thú đều phần phục chủ nhân Ma giới, năm thứ hai, An vương làm chủ sắp xếp Cầu Bình ma thú cùng Sò Bình ma thú bảo vệ Ma giới, hưởng đãi ngộ giống như Ma nhân, đến đây, Ma giới kết thúc thời đại Ma thú cùng Ma nhân tranh bá, tiến vào thời đại hòa bình.

Tân Ma năm 1738, Linh giới và Ma giới bạo phát chiến dịch quy mô nhỏ tại Trường Lưu Hành cốc, sau này phạm vi không ngừng tăng trưởng, song phương giằng co không thôi, An vương suất quân thắng lớn, “cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc” vang vọng Ma giới.

Tân Ma năm 1751, An vương tự mình bái phỏng bộ tộc Ma linh, trạng thái ngăn cách dài đến 351 năm giữa Ma linh và Ma nhân được phá bỏ, Ma linh bắt đầu trở về Ma giới.





Có lẽ, thanh danh của Diệp Thiều An chẳng hề vang xa như Tây Mị Trạch, trên thực tế chiến dịch Diệp Thiều An chân chính suất lĩnh tương đối ít, nổi danh nhất cũng chỉ có “cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc”, thế nhưng đối với Ma giới, đối với vùng đất này hắn rất nỗ lực, tận tâm ý, tuyệt đối không ít hơn Tây Mị Trạch một phần nào.

Hắn yêu vùng đất này.

Mà bây giờ, hắn bị ruồng bỏ từ đầu tới đuôi triệt triệt để để.

Chủ nhân Ma giới nói: “Ta là Ma vương, ta phải sống chết cùng Ma giới.”

“Mà hắn chỉ là một tên tù nhân, không có tư cách cùng Ma giới đồng sinh cộng tử.”

Hắn không có tư cách cùng Ma giới đồng sinh cộng tử.

Hắn thậm chí còn không có tư cách tham gia trận chiến dịch liên quan đến sự sống còn của Ma giới này.

Tại đây, trong mắt một vị thống lĩnh Ma giới chủ nhân của Ma giới, hắn đã mất đi tư cách của một Ma nhân, hắn đã sớm bị Ma giới ruồng bỏ từ lâu.

Hắn bị Ma giới hắn tâm tâm niệm niệm quý giá và coi trọng nhất ruồng bỏ.

Chính mồm chủ nhân Ma giới phủ nhận hắn.

Diệp Thiều An chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn thậm chí không cảm thấy sự khó chịu, lòng hắn như đám mây lững lờ trôi trên bầu trời, hắn còn có thể lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt vô cùng dịu dàng.

“Ngươi nói đúng.”

Hắn lặp lại câu nói này lần thứ ba.

Mây đen trong Ma giới vạn năm bất biến bị nhiễm phải màu đỏ như máu tươi, đám mây màu đỏ âm ấy như muốn ám chỉ điều gì, nó xuyên qua khoảng cách xa xôi bao phủ lên trên đỉnh đầu mọi người như muốn thoát khỏi sự tối tăm và huyết tinh.

Dưới khóe mắt Diệp Thiều An có một bóng ma, không phải là màu đen giống với thường ngày mà là màu đỏ khô của máu tươi.

Màu đỏ sền sệt uốn lượn.

Diệp Thiều An như vậy khiến Tây Mị Trạch cảm thấy chua xót trong lòng.

Trong nháy mắt đó, Tây Mị Trạch thậm chí cảm thấy Diệp Thiều An trước mặt cực kỳ suy yếu giống như một lão nhân gần đất xa trời, quay mắt về phương xa nghênh đón cái chết của mình, lộ ra mỉm cười suy yếu lại bất lực.

Diệp Thiều An lúc này, thậm chí khiến Tây Mị Trạch tăng lên một chút kích động từ đáy lòng, gã muốn ôm Diệp Thiều An vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, nhỏ giọng an ủi hắn.

“—— ầm!!”

Kết giới Ma giới lại một lần nữa phát ra âm thanh sắc nhọn nhắc nhở, lời cảnh báo nghĩa là người Tiên giới đã đột phá kết giới tầng thứ ba của Ma giới, bắt đầu đột phá tầng kết giới cuối cùng rồi!

Tầng kết giới cuối cùng, chính là kết giới của Ma cung.

Đã không còn thời gian.

Tây Mị Trạch không để ý tới cảm xúc của Diệp Thiều An nữa, gã đã không còn thời gian để trì hoãn.

“Đi!” Tây Mị Trạch lạnh lùng nói.

Tầng hệ thống phòng ngự cuối cùng của Ma cung lại là một trận pháp dịch chuyển, nó sẽ đưa Ma nhân đến một nơi tuyệt đối an toàn, nơi đó có thể che dấu khí tức Ma nhân một cách hoàn mỹ, coi như là con đường cuối cùng của Ma tộc.

Khuyết thiếu duy nhất, là chỗ đó nhiều nhất chỉ có thể chứa đựng năm ma nhân.

Năm ma nhân, Tây Mị Trạch, Diệp Thiều An, Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ chưa đi.

Tiến vào trận pháp cuối cùng, trong nháy mắt toàn bộ trận pháp mơ hồ, Ảnh Nhất theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiều An, chỉ nhìn thấy khóe mắt hắn chảy ra huyết lệ uốn lượn.

Huyết lệ sền sệt, uốn lượn.

Tây Mị Trạch vội vã lưu lại Diệp Thiều An ở trong cốc, gã làm chủ nhân Ma giới, đã không còn thời gian tiếp tục trễ nải.

Gã để Ảnh Nhất Ảnh Nhị cho Diệp Thiều An, còn mình mang theo Ảnh Tam mở ra trận pháp chuẩn bị trở về ma cung.

Trong một khắc bọn họ bước vào trận pháp, Diệp Thiều An đột nhiên mở miệng, hắn khàn giọng, lộ ra bi thương nhàn nhạt, “Tây Mị Trạch, ta chưa bao giờ yêu thích ngươi.”

“Trước kia không, hiện tại không, tương lai lại càng không.”

Ta không thích ngươi, cho nên thứ ta bảo vệ, không phải Ma giới của ngươi.

Ta bảo vệ, ta hi sinh, vẻn vẹn chỉ có Ma giới mà thôi.

Ta bảo vệ thổ địa của ta, Ma giới của ta, ma nhân của ta.

Chẳng sợ bọn họ không còn cần ta.

Lời Diệp Thiều An còn chưa dứt, trận pháp trong chớp mắt sáng choang, cả khuôn mặt Tây Mị Trạch cũng hơi vặn vẹo, gã xuyên thấu qua tia sáng chói mắt cuối cùng liếc mắt nhìn Diệp Thiều An một cái, chỉ nhìn thấy một gò má băng lãnh.

Phẫn nộ, thống khổ, thống hận, oan ức cùng với mộng đẹp và ảo tưởng bị chọc thủng, chật vật trong nháy mắt đó bao phủ cả trái tim Tây Mị Trạch, khiến cho gã tràn đầy hận ý với Diệp Thiều An.

Tại sao…?

Tại sao tại thời điểm cuối cùng, ngươi cũng không muốn lừa gạt ta?!

Ta vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, ta bảo vệ mạng của ngươi, ta đem hi vọng sống sót cuối cùng để lại cho ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy ư?!

Ngươi biết rõ ta yêu ngươi, câu nói cuối cùng của chúng ta lại là: ngươi không thích ta, trước đây đã không, hiện tại không, tương lai càng sẽ không.

—— ngươi thật ác độc.

—— Diệp Thiều An, ngươi thật ác độc!!

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ xuống 50. 】

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ xuống 0. 】

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ xuống -50. 】

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ xuống -90. 】

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ xuống -99. 】

【 Đờ mờ kí chủ ngài làm cái gì vậy?! 】 hệ thống 001 sắp bị hù chết đến nơi, -99?! -99!! Kém một chút chút nữa thôi là -100 đấy! -100!!

Tui X, kí chủ đến cùng đang làm gì?!!

Trong nháy mắt, độ thiện cảm liền tụt xuống -99?!

Diệp Thiều An cũng không để ý tới hệ thống 001 đang khàn cả giọng trong đầu của hắn, chỉ nhàn nhạt mở mắt ra, Ảnh Nhất lúc này mới phát hiện, đôi mắt của Diệp Thiều An đã biến thành màu đỏ!

“Mang ta đi ra ngoài.”

Hắn lạnh nhạt ra lệnh, ngữ khí trầm thấp mà chầm chậm, lộ ra sự lương bạc cùng tao nhã tự nhiên, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Ảnh Nhất, mỗi một bước giống như đạp lên trái tim của Ảnh Nhất, khiến lòng y tràn đầy sợ hãi rung động.

Hắn đứng ở trước mặt y, con ngươi màu đỏ sâu đậm thật yên lặng nhìn chăm chú y, rõ ràng không có bất kỳ tâm tình gì, Ảnh Nhất lại cảm thấy tay chân cứng ngắc, y thậm chí không khống chế được mình làm ra động tác quỳ lạy.

Đó là một loại khí tức tự nhiên, lạnh lẽo, chôn sâu trong khung xương và linh hồn, chỉ thuộc về Ma vương.

Là khí tức cao quý mà không một Ma nhân nào có thể từ chối.

Trong tay Diệp Thiều An xuất hiện một cây trường tiêu màu bích lục, hắn lạnh nhạt nhìn Ảnh Nhất, gằn từng chữ một: “Đưa ta đến Trường Lưu Hành
cốc.”

Trường Lưu Hành cốc, cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc, chiến dịch chân chính giúp An vương dương danh Ma giới.

Ảnh vệ hoàn toàn không có biện pháp từ chối Diệp Thiều An.

Trên thực tế, không có một Ma nhân nào có thể chống lại uy thế của Ma vương.

Cũng không có bất luận một Ma nhân nào có thể cự tuyệt mệnh lệnh của Ma vương.

Ảnh Nhất khởi động trận pháp, một giây sau, bên trong trận pháp sáng choang, Ảnh Nhất theo bản năng nhìn về phía Diệp Thiều An, chỉ nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không lay động cùng gò má lạnh lùng của Diệp Thiều An.

Diệp Thiều An nắm giữ thực lực như vậy, lại nghe theo từng mệnh lệnh của Mị Vương, khi hắn ngồi ở Yến Thanh điện không hề động đậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ, thời điểm yên tĩnh như đã chết ấy, hắn đến tột cùng đang suy nghĩ chuyện gì?

Diệp Thiều An nắm giữ sức mạnh của Ma vương.

Thế nhưng lại đàng hoàng nghe theo từng mệnh lệnh của Mị Vương điện hạ.

Ngay khi đại môn Yến Thanh điện bị đẩy ra, tại sao trong mắt Diệp Thiều An chợt lóe một tia chờ đợi?

Diệp Thiều An đến tột cùng là muốn cái gì chứ?

Ảnh vệ vừa nhìn mặt nghiêng băng lãnh của Diệp Thiều An, từng nghi vấn quẩn quanh dưới đáy lòng y.

Đến Trường Lưu Hành cốc.

Diệp Thiều An thổi cây trường tiêu màu bích lục, rất nhanh, một bóng người đột ngột xuất hiện giữa không trung phía trên Trường Lưu Hàng cốc, một âm thanh quen thuộc kích động vang lên: “Vương!”

Ảnh Nhất định thần nhìn lại, hít vào một ngụm khí lạnh, kẻ đó là Tĩnh Quân!

Một trong hai Đại Ma quân của An vương, đội trưởng Tĩnh, một trong tứ quân Ma giới đáng lẽ đã biến mất trong cuộc chiến song vương, Tĩnh Quân!

—— chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!

“Tĩnh Quân.” Diệp Thiều An chậm rãi gật đầu, “Cực khổ rồi.”

“Không, không khổ cực!” Đội trưởng Tĩnh nhanh chóng lắc đầu phản bác, sau đó hướng Diệp Thiều An hành đại lễ, hơi thấp thỏm lại có chút mong đợi nói: “Vương, có phải cần chúng ta trợ giúp?”

“Ừ. ” Diệp Thiều An thẳng thắn, “Ma giới lâm nguy, ta cần các ngươi trợ giúp.”

Kích động và vui sướng trong mắt đội trường Tĩnh không thể dùng lời biểu đạt hết, chàng lớn tiếng nói: “Tâm của vương hướng đến, chính là sự chỉ dẫn cho thanh kiếm của thần!”

Thuyền trường Tĩnh tựa hồ khởi động một trận pháp, sau một khắc, trong Trường Lưu Hành cốc xuất hiện mấy ngàn binh lính quân đội vũ trang!

Trong nháy mắt vừa xuất hiện, bọn họ cùng nhau quỳ xuống, trong mắt lập loè kích động cùng vui sướng không thua gì đội trưởng Tĩnh, đồng thanh hô to: “Tâm của vương hướng đến, chính là sự chỉ dẫn cho thanh kiếm của chúng thần!”

Ảnh Nhất nhanh chóng đảo qua nhân vật cầm đầu phía trước, ngạc nhiên phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, trong nháy mắt, y đột nhiên minh bạch thân phận của những người này trước mắt.

—— đó là bí đội trực thuộc mạnh nhất thuộc về An vương, Trường An bí đội.

Trường An bí đội cũng chỉ có ba ngàn người, nhưng lại là thanh đao sắc bén nhất, cái gai sắc nhọn nhất, đòn sát thủ cường hãn nhất trong tay An vương, bọn họ đã từng tạo thành chiến đội cường lực lấy thế lôi đình (ám chỉ đội quân mạnh mẽ thần tốc) công phá ba vạn người Linh giới, Trường An bí đội tử thương không hơn trăm người, chiến đội Linh giới tử thương đạt 20 ngàn.

Đó chính là cuộc chiến Trường Lưu Hành cốc chấn động toàn bộ Ma giới.

Hóa ra Tĩnh Quân không mất tích, hóa ra Trường An bí đội không bị chết trận, hóa ra…

Trái tim Ảnh Nhất ngày càng trầm.

Diệp Thiều An hắn đến cùng… muốn làm gì?

“Ngươi thật sự cho rằng, ta sẽ đánh nội chiến linh tinh sao?”

Bên tai Ảnh Nhất đột nhiên truyền đến một âm thanh châm chọc, y vừa ngẩng đầu, chính diện đối mặt với một đôi mắt đỏ tươi.

“Nội chiến, ha.” Diệp Thiều An cười lạnh hai tiếng, “Ma giới đánh được nội chiến sao?”

Diệp Thiều An trầm mặc một phút chốc, đột nhiên nói: “Ta quả nhiên… chán ghét từ Mị vương đến đám thuộc hạ của gã.”

Một giây sau, Diệp Thiều An tiến lên, trầm giọng nói: “Có nhớ lời thề lúc trước?”

Ba ngàn người đồng thanh rung trời: “Bảo đảm Ma giới trăm năm thịnh thế ——!”

Ảnh Nhất nhìn về bóng lưng Diệp Thiều An đằng trước, đột nhiên nhớ tới cuộc chiến song vương quá mức thuận lợi kia.

Trận đó tử thương do nội chiến tựa hồ chẳng có mấy, Mặc Quân phản bội, Tĩnh Quân mất tích cùng với An vương bị bắt, cuối cùng quân đội An vương đại đa số lựa chọn đầu hàng, trận đó tử thương do nội chiến chẳng có mấy.

Trong đầu Ảnh Nhất chợt lóe một ý nghĩ, y không dám tin nhìn bóng lưng Diệp Thiều An, trái tim từng chút từng chút chìm xuống.

Có lẽ, Diệp Thiều An cố ý bị bắt.

Lúc trước bỏ tù Diệp Thiều An, Tây Mị Trạch thậm chí cũng từng hoài nghi, đường đường An vương, sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy?

Thế nhưng nếu như, Diệp Thiều An cố ý thì sao?

Khi đó Mặc Quân làm phản, Tĩnh Quân “tung tích không rõ”, Trường An bí đội “chết trận”, sau đó An vương bị bắt, mặc dù bất ngờ, nhưng rất hợp tình hợp lí.

Cuộc chiến song vương kết thúc, quân đội An vương như rắn mất đầu đầu hàng, Mị vương vẫn chưa xử trí bọn họ, tuy từng trải qua nội chiến, nhưng không vì vậy mà chia năm xẻ bảy, thậm chí ngay cả con số tử thương cũng vô cùng lạc quan.

Bọn họ đã từng vì thế mà cao hứng, hiện tại Ảnh Nhất lại cảm thấy hết sức phức tạp.

“Ta không thích ngươi, lúc trước đã không, hiện tại không, về sau càng sẽ không.”

“Ta quả nhiên ghét Mị Vương nhất.”

Lời Diệp Thiều An mới nói cứ lặp đi lặp lại bên tai, Ảnh Nhất dường như vỡ ra được điều gì.

Y thấy sắc mặt Diệp Thiều An lạnh nhạt lại kiên nghị động viên Trường An bí đội, tâm lý đột nhiên trào ra từng gợn bi thương.

Vương, có lẽ, người sai rồi.

An Vương điện hạ, đáng để người tín nhiệm, vương.

Cuộc chiến song vương thuận lợi đến mức thậm chí An Vương điện hạ bị bắt, không phải vì chúng ta mạnh mẽ nhường nào, mà là bởi vì, An Vương điện hạ thấy càng sâu, càng xa hơn.

Thực lực Ma giới, không chịu nổi hậu quả của nội chiến.

Cho nên hắn bị bắt.

Cho nên Tĩnh Quân đưa Trường An bí đội đến Trường Lưu Hành cốc chờ đợi.

Cho nên bọn họ sắp trở thành sức mạnh cuối cùng đi bảo vệ Ma giới đã từng vứt bỏ bọn họ.

Vương, người có hối hận không?

Có hối hận vì đã không tín nhiệm An Vương điện hạ không?

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thiều An:

Trong cuộc chiến nội chiến, thực lực của Ma giới có thể chơi nội chiến sao? Rồi đổ một đống của cải và tử thương vào nội chiến? Ha ha ha a.

Ma giới không chơi nổi nội chiến, Tây Mị Trạch không thể đi xử lý quân đội của ta, của cải mỏng, gã không nỡ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện