Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Hào quang ký ức (hoàn)


trước sau

Thời gian như bị đóng băng lại.

Kết giới phòng hộ cuối cùng của Ma giới đột nhiên nổ tung như pháo hoa, ánh sáng nhiều màu tứ tán khắp không trung, sau đó tan thành từng mảnh vỡ rơi xuống, chậm như vậy, lại nhanh đến thế.

3 giây sau, tất cả mọi người trên chiến trường mới phản ứng lại, khí thế của quân Liên Hiệp Tứ Giới trong phút chốc bùng lên, như hổ như sói nhào về phía Ma cung——!

Một âm thanh mềm mại, trầm thấp, thủ thỉ như đang nói với tình nhân vang lên, thanh âm ấy nhỏ nhẹ, thế nhưng lại khắc sâu vào lòng mỗi người, khiến mọi người đều có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

Thượng tầng quân Liên Hiệp Tứ Giới cảm thấy không đúng, theo bản năng dừng bước, sau đó thấy những người liều lĩnh xông vào Ma cung đều bị thứ gì đó phản chấn, đánh bay ra ngoài, rồi vặn vẹo giữa không trung, tan thành vô số bụi phấn, phiêu lãng lay động.

Tình cảnh đó thật sự là quá mức kinh tủng cũng quá mức đáng sợ.

Tất cả mọi người đồng thời đứng im tại chỗ, không tên nào dám vọng động.

Thanh âm êm ái ấy dần dần khuếch đại, giai điệu dùng cổ ngữ ngâm xướng lên cực kỳ mềm nhẹ, như lông chim lướt qua lòng người, mang đến từng cơn run rẩy.

Ba ngàn người thuộc Trường An bí đội trong nháy mắt dàn trận, xếp thành một đội ngũ kỳ dị đi thẳng về phía trước, bọn họ dường như không quan tâm đến quân Liên Hiệp Tứ Giới, có kẻ không tin tà trực tiếp tiến lên công kích Trường An bí đội đi ngang qua bên cạnh bọn chúng, phép thuật đúng là có thể xuyên qua thân thể của bọn họ, nhưng chẳng để lại bất cứ thương tổn gì.

Có người đứng chặn trước mặt bọn họ, bọn họ lại cứ tiến lên phía trước tựa như chẳng nhìn thấy ai đang chặn đường!

“—— không đúng! Bọn họ đang bày trận!”

Một vị phó quân Tiên giới lớn tiếng quát lên: “Ngăn cản bọn họ ——!”

Không có tác dụng.

Không có bất kỳ một kẻ nào có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ.

Vô số bí thuật phép thuật kỳ quái lạ lùng đánh về phía bọn họ, vô số kẻ đứng chặn trước mặt bọn họ, lúc này không có tên nào dám ẩn giấu tư tâm, mỗi người đều triển khai toàn lực, chỉ hi vọng có thể phá hoại pháp trận bọn họ đang thực thi.

Tâm của phó quân Tiên giới từng chút từng chút một trầm xuống, thứ này thật sự rất giống với thánh quang chi trận.

Một khi đã bắt đầu bày trận, thì không có cách nào gián đoạn, trừ phi —— kết giới Tiên giới bị công phá!

Sức mạnh của thánh quang chi trận ký thác trên kết giới Tiên giới, một khi được mở ra, kết giới Tiên giới sẽ cung cấp sức mạnh vô cùng tận và bảo vệ nó, trừ phi kết giới Tiên giới bị công phá, xuất phát từ việc phòng hộ cho bản thân, kết giới Tiên giới sẽ không tiếp tục cung cấp sức mạnh cho thánh quang chi trận nữa, bởi vì một khi năng lượng không đủ sẽ trực tiếp bị phản phệ.

Mà trận pháp này dựa vào cái gì?

Phó quân Tiên giới hô hấp dồn dập, chàng không ngừng tìm tòi trong đám người, chỉ thấy chủ nhân Ma giới cũng đang mê man như bọn họ, tâm lý càng trầm xuống.

Ngay cả Mị Vương cũng không biết trận pháp Ma giới.

—— đến cùng là cái gì chứ?

Ca dao dùng cổ ngữ xướng lên mang theo tang thương dày nặng, rồi lại linh hoạt mềm nhẹ như gió xuân.

Không ai biết âm thanh này bắt nguồn từ đâu, nó đột nhiên ngang trời xuất hiện, không có bất kỳ điềm báo trước nào, cứ như vậy vang lên trên mảnh đất này.

Mỗi người của Trường An bí đội nện bước theo một quy luật nhất định, mỗi người bọn họ đến một chỗ khác nhau, có người đã dừng lại, có người vẫn tiếp tục hành tẩu.

Lúc này không thể nghi ngờ là cực kỳ quỷ dị.

Mà đáng sợ hơn chính là, không phải chỉ riêng quân Liên Hiệp Tứ Giới mê man không hiểu gì, ngay cả Ma nhân cũng mê man không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đây rốt cuộc là cái gì?

Phó quân Tiên giới, chủ nhân Linh giới, Yêu vương Yêu giới, hoàng đế Nhân giới hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều xuất hiện một ít dự cảm không tốt, trong lòng chủ nhân Linh giới còn có bóng ma đối với ba ngàn người trực thuộc Trường An bí đội này, nhẹ giọng hỏi: “… Rút lui đi?”

“Ta cảm giác nếu còn không đi, chúng ta sẽ chết ở đây.” Trầm mặc một lúc lâu, một vị phó quân Tiên giới nặng nề nói.

“Kết giới Ma giới đã bị công phá, trận pháp một khi đã phát động thì không thể đình chỉ.” Hoàng đế Nhân giới bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể rút lui trước, chờ trận pháp của chúng đóng lại mới trở lại công kích, trận pháp càng cường hãn cái giá phải trả càng đắt, Ma giới không trả nổi đại giới như thế, bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ có thể kích hoạt trận pháp này một lần.”

“Rút lui ——!”

Hít sâu một hơi, Yêu vương là kẻ đầu tiên hưởng ứng hiệu triệu.

Cùng lúc đó, mấy người kia cũng hạ lệnh rút lui với quân đội của mình.

“Muốn đi?”

Một nụ cười trầm thấp nhẹ nhàng vang lên trên chiến trường tan tác: “—— ta nói rồi, ngày hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ có thể rời đi.”

Thanh âm trầm thấp mềm mại mà ôn hòa, lại nhuyễn nhu như hài đồng, còn mang theo ý cười nhợt nhạt, tựa hồ không có một chút lực uy hiếp nào.

Nhưng chủ nhân Linh giới lại rùng mình.

Đã từng có một người nói với gã như vậy.

Cuối cùng, hai vạn đại quân của gã bị diệt toàn quân.

Gã nhận ra âm thanh này, gã nằm mơ cũng nhận ra âm thanh này.

“—— Diệp Thiều An!!”

Chủ nhân Linh giới lạnh lùng nói: “—— là Diệp Thiều An!!”

“Hắn ở đâu?! Hắn ở đâu?!”

Sự lo lắng và sợ hãi của chủ nhân Linh giới trong chớp mắt lây nhiễm cho vô số người, bài ca dao cổ xưa ấy không biết từ lúc nào đã ngừng lại, hình như có người đã chú ý tới, hình như lại chẳng ai để ý cả.

“Đừng tìm.” Diệp Thiều An lại cười nói: “Các ngươi không tìm được ta.”

“Để ta nhắc lại cho các ngươi một chuyện.” Diệp Thiều An lười biếng cười nói: “Trận pháp một khi đã mở ra, sẽ tự động bảo vệ người dẫn đầu, ta tất nhiên sẽ được bảo vệ nha.”

“Trận pháp là do Diệp Thiều An mở ra! Tìm Diệp Thiều An! Tìm Diệp Thiều An!” Chủ nhân Linh giới thét dài ra lệnh: “—— tìm Diệp Thiều An!!”

“Linh!” Phó quân Tiên giới phẫn nộ quát: “Ngươi bình tĩnh một chút đi!”

“Bình tĩnh?! Bình tĩnh đến đâu mấy người chúng ta cũng phải chết ở chốn này!” Chủ nhân Linh giới giận dữ hét: “Năm đó 20 ngàn đại quân Linh giới của ta đã chết thảm dưới trận pháp của Diệp Thiều An!”

“Phó quân! Không thể mở truyền tống!” Phó quân Tiên giới còn chưa kịp mở miệng, một tên Thiên nhân đã vội vàng bẩm báo.

“Vương, chúng ta nơi này cũng không mở được!”

“Vương! Truyền tống bị chặn!”

Tâm từng chút từng chút một trầm xuống, phó quân Tiên giới trầm giọng nói: “Tìm Diệp Thiều An.”

Trường An bí đội tựa hồ đã bị tất cả mọi người lãng quên, một đám Ma nhân không thể công kích không còn cách nào chống lại này đã biến mất khỏi tầm mắt của họ, họ bây giờ chỉ muốn tìm một người, còn ai khác ngoài Diệp Thiều An.

Trên chiến trường biến số đến quá nhanh, khiến lòng người bàng hoàng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tên Linh tộc hô lớn: “—— ta đánh được Trường An bí đội rồi!”

Trong lòng Phó quân Tiên giới đột nhiên dâng lên một ý nghĩ không ổn: “—— nguy rồi!”

Giương đông kích tây, Diệp Thiều An giỏi tính toán thật!

Hắn mưu hại tất cả người đang đứng trên chiến trường này, hắn nhất định đã tính đến việc Linh giới sợ hãi hắn và Trường An bí đội, hắn cũng nghĩ đến việc chúng ta sẽ thỏa hiệp với Linh giới, từ lúc mang đại quân Ma thú ra trận, hắn đã tính kỹ tất cả!

Thậm chí ngay cả việc tấn công kết giới, kết giới cuối cùng của Ma giới sẽ bị phá, đều được hắn tính toán kỹ lưỡng!

“Quá muộn.”

Ý nghĩ trong đầu phó quân Tiên giới còn chưa rõ ràng, đã nghe thấy âm thanh cười cợt của Diệp Thiều An.

Một giây sau, Diệp Thiều An đột ngột xuất hiện giữa không trung!

Hắn thật sự quá mức dễ thấy.

Trên người hắn có hồng quang, màu đỏ ấy vô cùng tươi đẹp loá mắt, như liệt hỏa đang thiêu đốt hừng hực, lúc này, trên người ba ngàn người của Trường An bí đội cũng tỏa ra loại hồng quang này, như liệt hỏa chiếu thẳng lên bầu trời.

Bài ca dao cổ xưa lại vang lên lần nữa, không mềm nhẹ nhuyễn
miên như vừa nãy, lần này là ba ngàn người cùng nhau hợp xướng, âm thanh trầm thấp, thấy chết không sờn.

Diệp Thiều An đứng ở trung tâm, liệt hỏa đốt cháy linh hồn, hắn trầm thấp đọc lên tế tự cổ ngữ.

“………”

Đó là tế tự cổ ngữ từ ngàn năm trước của Ma giới, không có bất kỳ một kẻ nào có thể nghe hiểu, cho dù có là người của Ma tộc, bọn họ đều đang nhìn liệt hỏa đang thiêu đốt giữa không trung, không cách nào nhìn thấy người đứng bên trong hồng quang ấy, chỉ có thể nhìn thấy từng tầng từng tầng hồng quang chói mắt.

Liệt diễm rực cháy.

Dùng sinh mệnh và linh hồn để tế tự. 

“——- trận pháp cuối cùng!”

Trận pháp cuối cùng, xưa nay chưa bao giờ là trận pháp công kích.

Một trận cuối cùng, một lần cuối cùng, là phòng hộ cuối cùng chỉ thuộc về Ma giới.

An vương, Trường An bí đội, mệnh danh An, che chở Ma giới trăm năm an bình.

Đây là sứ mệnh đời đời kiếp kiếp, truyền thừa ngàn năm.

Lấy chữ An làm tên, che chở Ma giới trăm năm an bình.

“Không ——!!”

Thương Thất tuyệt vọng hô, người Yêu tộc nhìn thấy vua của bọn nó điên cuồng chạy đến phía trước, sau đó ngã xuống đất, tuyệt vọng nhìn chùm sáng màu đỏ đó.

Mọi động tác dường như chậm lại. (Dân gian gọi là slow motion:v)

Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, từng tia sáng màu đỏ trong không trung sắp xếp thành tổ, hội tụ thành một chùm sáng màu đỏ vô cùng lớn, sau đó đột nhiên nổ tung, hoàn toàn hóa thành hồng quang ở giữa không trung từ từ hội tụ lại kết giới thuộc về Ma giới lần nữa.

Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…

Từng linh hồn Ma nhân thuộc về Trường An bí đội đột nhiên nát vụn trước kết giới, hóa thành vạn ngàn ánh sao bổ khuyết vào bên trong hồng quang, hội tụ thành kết giới Ma giới. 

Đó là một màn cực kỳ khốc liệt lại tràn đầy hào quang.

Vô số Ma nhân khóc than.

“Không ——!!!!”

Tây Mị Trạch tuyệt vọng hô.

Linh hồn Diệp Thiều An đứng trước tầng kết giới Ma giới cuối cùng khẽ mỉm cười với gã, thật bình lặng nói: “Tây Mị Trạch, cả đời này, ta chưa bao giờ nói dối.”

Ánh mắt của hắn giống như có lực xuyên thấu, dường như đã nhìn thấy nơi sâu xa tối nghĩa nhất trong tâm lý của Tây Mị Trạch.

“Ngươi là chủ nhân Ma giới, phía sau ngươi là vạn ngàn con dân của Ma giới, xin ngươi hãy bảo vệ con dân của ngươi thật tốt.”

—— ta đã không có biện pháp, thay ngươi bảo hộ nó lần nữa.

Linh hồn của hắn đột nhiên hóa thành mảnh vỡ, hoà vào kết giới.

“An An…”

Tây Mị Trạch nhắm mắt lại, gã có chút mờ mịt, lục phủ ngũ tạng như bị thứ gì đó dùng sức đánh vào, khóe mắt có thứ gì đó không khống chế được chảy xuống.

Kết giới Ma giới mới được trùng tu mở ra, xua đuổi tất cả những kẻ không phải người Ma giới.

Tĩnh Quân cầm một cây trường tiêu màu bích lục, tìm tới Mị Vương đang vô cùng chật vật, trầm giọng nói: “Vương bảo ta giao cho ngươi.”

Tây Mị Trạch mê man nhìn cây trường tiêu màu bích lục, chuyện cũ không lâu trước đây xuất hiện trong đầu gã, âm dung tiếu mạo của Diệp Thiều An như đang ở trước mặt gã, gã run rẩy cầm thấy cây trường tiêu này.

“Tĩnh Quân ta… một đời chỉ có một vương.”

Tây Mị Trạch nghe thấy âm thanh mạnh mẽ của Tĩnh Quân, trong lòng gã rốt cuộc không nổi lên được một rung động nào.

Vậy thì sao?

Tây Mị Trạch nghĩ thầm, vậy thì sao?

Trên cây trường tiêu màu bích lục dường như còn lưu lại nhiệt độ của người ấy, nhưng người ấy không bao giờ xuất hiện nữa.

Cũng sẽ không bao giờ.

Có thích hay không, yêu và không yêu, còn có gì trọng yếu đâu?

Ngươi cống hiến cho ai, thừa nhận ai, còn có gì trọng yếu đâu?

Hắn không bao giờ xuất hiện nữa.

Cũng sẽ không bao giờ.

Diệp Thiều An thay gã che chở vạn ngàn con dân của gã, là vì gã, Diệp Thiều An mới hiến tế.

Nếu như không phải gã phát động nội chiến Ma giới, nếu như gã tín nhiệm Diệp Thiều An hơn một chút, nếu như gã nói cho Diệp Thiều An biết tâm ý của mình, nếu như gã cho phép Diệp Thiều An tham dự vào cuộc chiến này, nếu như…

Đáng tiếc không có nếu như.

Đều tại vì gã, gã hại chết Diệp Thiều An.

Hại chết người mình yêu nhất.

Hại chết người yêu mình nhất.

Cho dù Diệp Thiều An nỗ lực muốn san bằng tất cả, cho dù Diệp Thiều An trăm phương ngàn kế từ chối thừa nhận, thế nhưng trong giây phút cuối cùng, trong con ngươi của hắn vẫn toát ra quá nhiều cảm xúc.

Diệp Thiều An nhìn gã, tựa như đang nhìn một hài tử đang cáu kỉnh, con ngươi nhu hòa và lưu luyến quá, hình như đang nói:

—— ngoan, ta đã không có biện pháp, thay ngươi bảo vệ nó lần nữa.

—— ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân bảo vệ nó thật tốt.

Huyết lệ uốn lượn từng giọt nhỏ chảy xuống.

Một khắc đó, trong cái liếc mắt ấy, thân ảnh Tây Mị Trạch dường như đã dung hợp với thân ảnh của Diệp Thiều An.

Ảnh Nhất đau xót trong lòng.

Diệp Thiều An trong giây phút cuối cùng, nói hắn không thích mình.

Nhưng hắn vì mình mà chết.

Vì mình, mà chết.

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 100. 】

【 Độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất tăng lên đến 93. 】

【 Được Tĩnh Quân vĩnh viễn cống hiến. 】

【 Được tứ quân Ma giới kính ngưỡng. 】

【 Được vạn dân Ma giới kính ngưỡng. 】

【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, đem độ thiện cảm của Ma vương Tây Mị Trạch xoát đến 100. 】

【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, thu được vạn người kính ngưỡng / vinh quang / ái mộ / ngưỡng mộ. 】

【 Hoàn thành nhiệm vụ vị diện, thu được năng lượng thế giới. 】

【 Hoàn thành nhiệm vụ vị diện, thu được năng lượng thế giới. 】

【 Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ. 】

【 Năng lượng của hệ thống có thể chữa trị cho hồn phách của kí chủ, có muốn chữa trị hay không? 】

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện