Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Như hình với bóng (2)


trước sau

Diệp Thiều An thân làm quốc sư, lại có một vương thượng luôn khiến người ta phải lo lắng, dẫn đến lượng công việc của hắn tăng gấp đôi bình thường, ngay cả những công vụ cần vương thượng xử lý cũng đẩy lên trên tay hắn.

Mối quan hệ của hai tên này thật sự quá vi diệu nha.

Không nói đến chuyện quan hệ thể xác, Ân Dục Cẩn vốn rất chán ghét Diệp Thiều An, nhưng vẫn đem tất cả mọi công vụ đều giao cho Diệp Thiều An, vạn nhất Diệp Thiều An lòng mang dã tâm, nước Đại Ân này có khi phải đổi chủ đến nơi rồi.

Ân Dục Cẩn phi thường chán ghét Diệp Thiều An, lại vô ý thức cho Diệp Thiều An sự tín nhiệm cao nhất, dường như vô cùng khẳng định Diệp Thiều An chắc chắn sẽ không phản bội gã, Diệp Thiều An gõ nhẹ mặt bàn, trong mắt chợt lóe một tia suy nghĩ sâu sắc.

Có lẽ… Có thể…

Diệp Thiều An quay về thần điện.

Ở một quốc gia thần quyền và vương quyền cùng chung tay trị quốc thế này, địa vị của quốc sư phi thường cao, mà dưới tình huống vương thượng không quan tâm triều chính, địa vị của quốc sư còn cao hơn nữa, Diệp Thiều An cũng ý thức được điều này, cho nên mấy năm gần đây, hắn cố ý thu mình vào hậu trường, đẩy Ân Dục Cẩn lên trước đài.

Diệp Thiều An cống hiến một vị trí thoải mái nhất cho Ân Dục Cẩn, hắn vì Ân Dục Cẩn dẹp tan tất cả trở ngại, thế nhưng tất cả vinh quang đều bị hắn đẩy lên người Ân Dục Cẩn.

Diệp Thiều An nhìn lại ký ức của nguyên chủ từ đầu tới đuôi một lần, thần điện của quốc sư vô cùng yên tĩnh, không có ai sẽ tùy tiện tới quấy rầy Diệp Thiều An vào lúc này.

Nếu muốn biến Ân Dục Cẩn thành thế thân, như vậy ít nhất cũng phải tìm một đối tượng thích hợp để gã thế thân chứ, Diệp Thiều An xem đi xem lại ký ức của nguyên chủ mấy lần cũng không tìm được một ứng cử viên phù hợp.

Ân Dục Cẩn là đứa con duy nhất trong thế hệ này của Ân gia, nhưng từ nhỏ đã không được sủng ái, mẫu phi của gã từng bị đày vào lãnh cung, sau khi phát hiện mình mang thai mới được thả ra, thế nhưng vẫn không nhận được tình yêu thương của vua, Ân Dục Cẩn cũng ăn không ít khổ, gần mười năm sau đó vương cung không có thêm một sinh mệnh nào ra đời nữa, vương lúc ấy mới nhớ tới thằng con trai duy nhất là gã, mà mẫu phi của Ân Dục Cẩn lại bệnh quấn thân nhiều năm, sau khi nhìn thấy vương đưa Ân Dục Cẩn đi thì trực tiếp mất, đây cũng chính là nguyên nhân Ân Dục Cẩn phi thường thống hận tiên vương.

Lần đầu tiên Diệp Thiều An và Ân Dục Cẩn gặp mặt, chính là năm Ân Dục Cẩn mười tuổi, ngay khi gã vừa được tiên vương đón từ chỗ mẫu phi về.

Diệp Thiều An chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, đuỵt, không tìm được tên nào, vậy thì cứ chém bừa ra một tên là xong.

Dù sao Ân Dục Cẩn cũng không hiểu biết về vương cung nhiều lắm, mười năm này đủ để hắn viết lên một cố sự rồi.

“Ảnh Nhất.” Diệp Thiều An trầm giọng gọi, thủ hạ của quốc sư là ảnh vệ nắm giữ một đội Thương Long, đây là thanh đao sắc bén nhất trên tay quốc sư, gồm sáu mươi sáu người tạo thành, sức chiến đấu có thể nói là đáng sợ, mà Ảnh Nhất, chính là ảnh vệ đứng đầu trong đám ảnh vệ Thương Long, bất kể là trung tâm hay là thực lực, cũng không thể xoi mói.

Ảnh vệ Thương Long, chỉ trung thành với quốc sư.

“Điện hạ.” Một bóng người không tiếng động quỳ trên mặt đất, Diệp Thiều An ngữ khí thường thường bảo: “Không có gì, muốn kể cho ngươi nghe một cố sự mà thôi.”

“Vâng, điện hạ.”

Cái đầu tiên cần sửa chữa, tất nhiên là ký ức của Ảnh Nhất.

Diệp Thiều An cụp mắt xuống, hắn không cần sửa chữa ký ức của mỗi một người trong vương cung, hắn chỉ cần sửa chữa ký ức của mấy người mấu chốt mà thôi, thí dụ như người bên cạnh hắn, thí dụ như người bên cạnh Ân Dục Cẩn.

Những người khác không tin thì có làm sao, chỉ cần khiến Ân Dục Cẩn tin mình là một kẻ thế thân, mục đích của hắn đã đạt tới.

Diệp Thiều An vẽ ra một tình yêu đồng thoại mỹ lệ, Ân Dục Cẩn có một vị ca ca, tên Ân Dục Cẩm, chàng là đế vương đời tiếp theo được nội định, mà Diệp Thiều An chính là quốc sư đời tiếp theo được nội định, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư.

Từ sinh ra, bọn họ chưa từng tách ra, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn uống, cùng nhau đùa vui, ngay cả đi ngủ cũng tẩm (nằm) cùng một chỗ trong cung điện, tình cảm giữa hai người bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không thể chen lọt.

Nếu như tất cả thuận lợi, như vậy Diệp Thiều An sẽ trở thành quốc sư đời tiếp theo, Ân Dục Cẩm sẽ trở thành vương thượng đời tiếp theo, hai người bọn họ sẽ đồng thời đưa nước Đại Ân lên đỉnh cao.

Nhưng mà, Ân Dục Cẩm chết rồi, vì bảo vệ Diệp Thiều An.

Trước khi chết, chàng nắm tay Diệp Thiều An, lẩm bẩm nói: “Đại Ân này… Ta giao cho ngươi.”

Mỗi ngày sửa chữa ký ức của mười người, liên tiếp năm ngày, Diệp Thiều An chậm rãi hoàn thiện kế hoạch của chính mình, mà trong mấy ngày nay, Ân Dục Cẩn cũng rốt cuộc không còn tới tìm hắn.

Diệp Thiều An không cần hỏi thăm cũng biết, tuyệt đối là Mục Văn Tĩnh đến, Mục Văn Tĩnh vừa đến, Ân Dục Cẩn nhất định sẽ
bỏ qua tất cả mọi thứ để đi cùng y.

Đúng như hắn suy đoán, Mục Văn Tĩnh đã tới, Ân Dục Cẩn đang bồi y đi dạo ngự hoa viên.

“A Cẩn à, ngươi cả ngày đều để nhiều người đi theo như vậy không mệt mỏi sao?” Mục Văn Tĩnh thở một hơi thật dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tràn đầy ý cười tản mạn: “Ta nhìn thôi cũng phiền muốn chết.”

“Vậy ta sẽ bảo chúng rời đi.” Ân Dục Cẩn không chút do dự nói, đối với Mục Văn Tĩnh, gã luôn luôn không hề có nguyên tắc.

Tất cả cung nữ và thị vệ đều được cho lui, đôi mắt đen láy đẹp đẽ của Mục Văn Tĩnh chợt lóe lên ánh sáng giảo hoạt, y bỗng nhiên nắm lấy tay Ân Dục Cẩn, đột ngột chạy.

“Ngươi như vậy vẫn không tránh thoát được đám người kia đâu, mấy tên mà quốc sư đại nhân thân ái của chúng ta lưu lại rất cẩn thận nha, trực tiếp chạy vẫn là tốt nhất.” Mục Văn Tĩnh cười hì hì nói: “Đúng rồi, ta đến đây lâu như vậy, vẫn chưa đến bái phỏng quốc sư đâu.”

(chen ngang tí nhé các mẹ, chứ em là em bực thằng MVT này lắm:] cháu lấy tư cách gì mà gặp mặt quốc sư? Ngộ nghĩnh há, ôi đm, cháu chỉ là hiệp khách giang hồ thôi, người ta là quốc sư cao cao tại thượng nha mẹ:])

“Bái phỏng hắn làm gì?” Ân Dục Cẩn nhíu mày lại, có chút không vui.

“Há, làm sao, A Cẩn không muốn để ta đi?” Mục Văn Tĩnh thất vọng lắc đầu một cái: “Ai, xa cách đã lâu, A Cẩn cũng không còn tốt với ta như trước nữa, ta chỉ là muốn đi xem thần điện của quốc sư trong truyền thuyết một chút mà thôi, A Cẩn cũng không muốn để ta đi…”

“Không phải, không phải!” Ân Dục Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng này của Mục Văn Tĩnh, lập tức đầu hàng, động viên nói: “Được được được, ta đây liền thông báo hắn nghênh tiếp ngươi, ta chẳng qua là cảm thấy hắn không xứng để ngươi tới bái phỏng mà thôi…” (Ơ cái đ!t mẹ, người không xứng là thằng đỗn lỳ bên cạnh mài đấy:])

Trong tròng mắt Mục Văn Tĩnh chợt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, nhưng vẫn cười vui vẻ nói: “Vậy đi, hai chúng ta len lén đến!”

“Được.” Ân Dục Cẩn cưng chìu nói.

~Thần điện của quốc sư~

Diệp Thiều An mặc một chiếc áo lót màu trắng mỏng, giữa hai chân đắp một chiếc chăn nhỏ, một đầu tóc đen như thác nước, nhu thuận an vị đằng sau gáy, hắn cầm trong tay một quyển sách nhỏ, đang buồn bực ngán ngẩm mà lật xem.

Lúc Mục Văn Tĩnh và Ân Dục Cẩn đồng thời xông vào, chính là nhìn thấy cảnh này.

Mà thời điểm Diệp Thiều An nhìn thấy Mục Văn Tĩnh, trong lòng cũng nhấc lên một cơn sóng thần, người này lại có một gương mặt giống mặt hắn kiếp trước như đúc!

【Độ thiện cảm của Mục Văn Tĩnh tăng lên đến 83. 】

Độ hảo cảm của Mục Văn Tĩnh dành cho Diệp Thiều An lại cao đến như vậy!

Mục Văn Tĩnh vẫn là người đầu tiên phản ứng lại, y trực tiếp nhảy lên giường Diệp Thiều An, đoạt lấy sách trong tay Diệp Thiều An, cười hì hì nói: “Há, quốc sư nước Đại Ân của chúng ta, đã lâu không gặp nha, lần này nhìn thấy ta, cao hứng sao?”

Trên gương mặt tinh xảo tràn đầy nụ cười bất cần đời, Diệp Thiều An lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Quốc sư đại nhân mà cao hứng thì còn chuyện gì để nói nữa~” Mục Văn Tĩnh kề sát vào hắn gật gật đầu, sau đó lật qua lật lại sách trong tay, “Chữ này như không phải Ân ngữ đi? Quốc sư đang đọc cái gì thế?”

Thấy cảnh này, sắc mặt Ân Dục Cẩn chợt biến, trực tiếp chen lên giường, lạnh lùng nhìn Diệp Thiều An: “Còn không mau cút xuống?!”

—— ai cho phép hắn dựa vào Văn Tĩnh gần như vậy?!

—— ai cho phép hắn tới gần Văn Tĩnh?!

Mục Văn Tĩnh quơ quơ tập sách nhỏ trong tay, rung đùi đắc ý nói: “A Cẩn đừng tức giận mà, ngươi xem cuốn sách này một chút, không phải dùng chữ viết của Đại Ân nha ~!”

“Đó là ngôn ngữ nước nào vậy? Quốc sư có thể phiên dịch lại cho ta một chút không?” Mục Văn Tĩnh ném cuốn sách kia cho Ân Dục Cẩn, cười đến thuần lương vô tội.

Ân Dục Cẩn lật qua lật lại cuốn sách kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi, gã từ trên cao nhìn xuống nhìn Diệp Thiều An, nở nụ cười lạnh lẽo, tràn đầy ác ý nói: “Mau giải thích, quốc sư của ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện