Diệp Thiều An lẳng lặng nhìn Tây Mị Trạch, trong con ngươi ngậm lấy ý cười trào phúng, không thèm tránh né động tác của Tây Mị Trạch, thậm chí lúc Tây Mị Trạch cắn vành tai của hắn hắn còn bật cười.
Hắn chẳng tức giận tí nào khi bị xâm phạm, trái lại còn mang theo ý cười nhợt nhạt giống như mọi việc đều đi theo đúng suy nghĩ của hắn, không có bất kỳ sai lệch nào.
Như bị ăn một cái tá, trái tim Tây Mị Trạch dần dần trầm xuống, lý trí nói cho gã biết đây rất có thể là kế hoãn binh của Diệp Thiều An, nhưng tình cảm lại cho gã biết trong chuyện này nhất định có điều khuất tất.
Gã đã biết hắn từ lâu lắm rồi, lâu đến mức có đôi khi tình cờ nhớ tới, vị An vương trời quang trăng sáng trong trí nhớ đó sẽ biến thành tiểu hài tử nho nhỏ được sủng ái năm nào.
“Ồ.” Diệp Thiều An lười biếng cong khóe môi lên, chậm rãi ngồi dậy trên giường dựa vào nửa người lên bức tường, cười như không cười hỏi: “Tại sao không tiếp tục?”
“Xem ra An An… còn mong đợi hơn cả ta.” Tây Mị Trạch tận lực hạ thấp giọng, kề sát vào Diệp Thiều An, ý vị thâm trường mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm nhìn Tây Mị Trạch, chờ cả buổimới đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi nói xem, bây giờ ngươi còn đuổi kịp tiểu cung nữ đó không?”
“Không không không.” Diệp Thiều An nhẹ nhàng lay động đầu ngón tay, trong nụ cười có thêm ý tứ sâu xa, “Ngươi phải biết rằng, một tiểu cung nữ bình thường của Ma cung đáng để ta lưu ý sao?”
Trái tim Tây Mị Trạch đột nhiên chùng xuống.
Diệp Thiều An làm An vương phong quang vô hạn nhiều năm như vậy, cho dù có chán ghét Diệp Thiều An ra sao gã cũng không sinh ra hoài nghi nào với nhân phẩm của hắn, bằng không gã cũng chẳng để Diệp Thiều An sống sót đến tận bây giờ.
Diệp Thiều An coi như chán nản, cũng không chán nản tới mức đi lợi dụng một tiểu cung nữ.
Ả cung nữ kia tuyệt đối có vấn đề!
Sắc mặt Tây Mị Trạch đột nhiên biến đổi, giọng nói của gã trở nên âm lãnh, bóp cổ Diệp Thiều An trầm giọng hỏi: “—— ả đến tột cùng là ai?”
“Khụ khục…” Bởi vì thiếu dưỡng khí, hai má Diệp Thiều An hồng hồng tinh tế, Tây Mị Trạch theo bản năng thả lỏng khí lực lại thấy Diệp Thiều An chậm rãi lắc đầu, cười ra tiếng: “Còn nhớ ban nãy ta nói chuyện gì không?”
“Mị Vương điện hạ, đừng để cho giang sơn mình vất vả nhọc nhằn khổ sở mới đạt được bị hủy dễ như vậy.”
Ma lực quanh thân Tây Mị Trạch chớp mắt bùng lên, Diệp Thiều An đột nhiên phun ra một ngụm máu, hắn hơi chật vật nhìn Tây Mị Trạch lại cười đến vô cùng lộ liễu.
Nụ cười ấy như thắp sáng toàn bộ Ma giới.
“Khiến ta tức giận vậy làm gì?” Tây Mị Trạch bóp cằm Diệp Thiều An, từ từ chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, “Ngươi nói xem lần sau, ngươi còn có thể sống sót không?”
“Có, có thể.” Diệp Thiều An ngắn gọn nói.
“Cũng thật là tự tin.” Tây Mị Trạch hừ cười, ánh mắt âm trầm.
“Đương nhiên.” Diệp Thiều An vô cùng ôn lương cười nói, hắn lặng yên nhìn Tây Mị Trạch, tận lực lộ ra mấy phần đồng tình và thương hại, hắn nhẹ nhàng nói: “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không có thời gian để ý tới ta nữa.”
“Mặc Quân dạo này có ổn không?” Diệp Thiều An biếng nhác hỏi.
“Xì ——” Tây Mị Trạch hừ lạnh, khinh thường nói: “Ngươi còn có mặt mũi hỏi hắn?”
“Đương nhiên.” Diệp Thiều An hơi nhắm hai mắt lại, lại cười nói: “Cổ thánh tử vẫn sống rất tốt nha, sao ta không thể hỏi?”
“Ngươi thực sự cho rằng Cổ thánh tử đã chết rồi sao?” Diệp Thiều An chủ động ghé sát vào Tây Mị Trạch, Tây Mị Trạch hơi sững sờ, đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Diệp Thiều An, trong đôi mắt ấy tựa như chứa hàng vạn ngôi sao khiến người ta không tự chủ được mà mê say.
“Có lẽ ngươi nên suy nghĩ một chút, lúc nghe tin Cổ thánh tử đã chết, Mặc Quân tuyệt vọng như thế nào, toàn tâm toàn ý báo thù vì người yêu ra sao, còn bây giờ lại thế nào? Mặc Quân còn tuyệt vọng như trước nữa không?”
Diệp Thiều An lẳng lặng mỉm cười, sau đó gằn từng chữ thấp giọng nói: “Đương nhiên là không rồi.”
“Bởi vì người yêu thân ái của hắn, thánh tử Nhân giới Cổ Tân Y có bị gì đâu nào, sao hắn còn phải tuyệt vọng nữa?” Diệp Thiều An mỉm cười tàn nhẫn, cố ý nói từng câu từng chữ rõ mười mươi,
hắn mỉm cười nhìn Tây Mị Trạch.
Tây Mị Trạch lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo cả buổi nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi hả?”
“Bại tướng bị bắt làm tù binh, có cái gì đáng để tín nhiệm?”
“Đúng là không có.” Diệp Thiều An nhàn nhạt nói: “Trong cuộc chiến Song vương của Ma giới, An vương suất lĩnh một đội quân bại trong tay Tây Mị Trạch, từ đây lâm vào cảnh tù đầy, điều này được ghi rõ ràng trong lịch sử Ma giới, không thể thay đổi được.”
“Thế nhưng.” Diệp Thiều An nhìn Tây Mị Trạch, trong con ngươi đẹp đẽ lóe lên thứ ánh sáng Tây Mị Trạch không hiểu, “Ma giới bị hủy trong tay Mị Vương Tây Mị Trạch, việc đó sẽ được lưu lại trong sử sách lục giới, ngươi nói xem, bọn họ sẽ đánh giá ngươi như thế nào?”
Sắc mặt Tây Mị Trạch âm trầm nhìn hắn, bại tướng, không ai rõ hơn chính gã sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì.
“Vương tử của Yêu giới có thể tùy ý ra vào Ma cung, thậm chí thần không biết quỷ không hay bám vào thân thể của cung nữ trong Ma Cung, dùng lợi ích gì mới đả động được y?”
“Yêu giới, Nhân giới từ trước đến giờ vẫn bảo trì thái độ trung lập, thế nhưng vương tử Yêu giới lại có thể xuất hiện ở Ma cung mà không bị bắt, thánh tử Nhân giới từ lâu đã tỏ rõ lập trường thái độ của mình, Ma giới vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, một vị vương cộng với một vị tướng và một quân đội đã bị phá hủy, ngươi nói xem, một khi tứ giới bao vây Ma giới, Ma giới còn mấy phần thắng đây?”
Không có.
Không có một phần nào.
“Tây Mị Trạch.” Diệp Thiều An cúi xuống rũ mắt, hờ hững nói: “Ta là An vương của Ma giới, dù cho chiến bại bị bắt làm nô, ta vẫn là An vương của Ma giới.”
Lại là tư thế này, lại là tư thế này, lại là tư thế khiến người ta chán ghét này!
Rõ ràng bị bắt vào trong tù vẫn mang bộ dáng cao cao tại thượng như trước, cứ như hắn chẳng phải là tên tù binh sống chết phụ thuộc vào mình mà là vị An vương ở trên vương điện kia!
“Chỉ bằng ngươi?”
Một tù binh?
Tây Mị Trạch phì cười một tiếng, mặt không biến sắc nói: “Áp giải An nô vào Thiên Lao, ta sẽ đích thân thẩm vấn hắn.”
“Ngươi thật đáng thương.” Khi bị mang đi, Diệp Thiều An yên lặng nhìn Tây Mị Trạch, thương hại nói: “Ngươi thật đáng thương.”
“Ma giới to lớn, nhưng ngươi lại chẳng thể tin tưởng được một ai, thậm chí ngay cả bản thân mình ngươi cũng không dám tin hoàn toàn.”
“Ta đang thương hại ngươi đó, Tây Mị Trạch.”
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn -93.】
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn -93.】
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn -93.】
【Giảm xuống cũng thật nhanh, chậc.】
【Kí chủ, nhiệm vụ của chúng ta là đạt được 100, không phải -100.】
【Ta biết mà.】
Diệp Thiều An tùy tiện đáp, hệ thống 001 trầm mặc một lúc lâu,【Một khi đạt -100, nhiệm vụ tự động thất bại. 】
【Yên tâm, gã không nỡ bỏ đâu.】 Diệp Thiều An khoanh hai tay lại trước ngực, biếng nhác nằm trong lao ngục, nụ cười yếu ớt đầy ý vị thâm trường,【Chẳng mấy chốc nữa gã sẽ tới tìm ta.】
Hệ thống 001: 【… 】
【Đừng lo lắng.】 Diệp Thiều An thờ ơ nói:【Ta là một con cửu vĩ hồ.】
【Mê hoặc đã thành bản năng của ta.】
【Đừng lo lắng.】
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống 001: Kỳ thực điều tui lo lắng hơn là tui sợ cậu đùa hơi quá a QAQ!