Giờ phút này, hình ảnh Nam Bùi ở trong mắt người nhà họ Nam chỉ có thể dùng hai chữ kinh dị để hình dung.
Trước không nói đến đôi giày da khoa trương không chịu được trên tay cậu, chỉ xét riêng bộ đồ phối loạn xì ngầu theo phong cách nhà giàu mới nổi cùng sợi dây chuyền vàng to oạch trên cổ kia thôi, cũng đủ để gọi là thảm họa thời trang rồi.
Nhà họ Nam dẫu gì cũng là một gia tộc giàu có nhiều đời, Nam Bùi tuy yêu đương mụ đầu, nhưng ngày thường ăn mặc cũng rất có phẩm vị, là được Lý Nhã đích thân dạy dỗ, hun đúc ra.
Hai vợ chồng nhà họ Nam nào từng thấy con trai mình ăn mặc dị hợm như vậy bao giờ, nhất thời kinh hãi đến hai mắt run run, con ngươi như muốn rớt ra ngoài tới nơi.
Nam Bùi xách giày trên tay, cảm thấy cầm cũng không phải, buông cũng không xong.
Cậu có chút suy sụp hỏi hệ thống, "Sao mi không nhắc ta?!"
"Tôi cũng không chú ý mà." Hệ thống không biết làm sao nói, "Vừa rồi bọn họ nấp ở góc khuất, đột nhiên xông ra, hẳn là định cho cậu một niềm vui bất ngờ đó.
Ký chủ, mau nghĩ cách giữ vững thiết lập nhân vật đi......"
Nam Bùi hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, đại não nhanh chóng xoay chuyển.
Bầu không khí ở hiện trường rõ ràng rất ngượng ngập.
Nam Thành Thước và Lý Nhã đều một bộ muốn nói lại thôi, bọn họ muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng.
Mới một phút trước thôi, họ còn khen Nam Bùi chung tình trước mặt Tống Cảnh Sâm, nói cậu trước giờ chưa từng vào quán bar, hội sở, là một dòng nước trong giữa đám con cháu nhà giàu.
Bây giờ, Nam Bùi lại trực tiếp vả vào mặt họ.
Hai người ngầm hiểu, đồng thời nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, quả nhiên, sắc mặt Tống Cảnh Sâm thay đổi không nhỏ.
Trong lòng hắn lúc này có chút khó chịu.
Khó chịu này, có một phần nhỏ là vì Nam Bùi mất tích nhiều ngày, không những không xin lỗi vì chuyện mình giả bệnh, mà còn có tâm tình tới hội sở chơi bời ; nhưng phần lớn là bởi Nam Bùi mỗi ngày đều ở trước mặt mình bày ra bộ dạng thâm tình, cha mẹ cậu ta lại còn khen ngợi cậu ta chung tình trước mặt mình nữa, kết quả cậu ta thế mà lại tới hội sở tìm sinh viên cặp kè......
Việc này khiến Tống Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng bực bội vì bị lừa gạt.
Tầm mắt Tống Cảnh Sâm rơi lên vết son trên cổ áo Nam Bùi, còn chưa đợi Nam Thành Thước và Lý Nhã mở miệng hòa hoãn bầu không khí, hắn đã tiến lên trước một bước.
Sau khi nhìn nhìn vài giây, hắn mặt không biểu cảm trào phúng, "Hóa ra Nam thiếu gia giữ thân như ngọc cũng biết tới hội sở cao cấp ăn chơi đàng điếm cơ đấy?"
"Em không có." Nam Bùi vô thức phản bác.
Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ tôi điếc chắc? Rõ ràng tôi nghe chính miệng cậu nói mình tới hội sở mà."
"Em đi bàn chuyện làm ăn thôi." Nam Bùi cân nhắc tìm từ, nghiêm túc giải thích, "Gần đây bận đầu tư, tiếp xúc với mấy ông chủ rất thích tới những chỗ như hội sở, em cũng không có cách nào."
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, "Cậu ăn mặc thế này đi bàn chuyện làm ăn, là sợ bàn chuyện thành công đấy à?"
"Không phải, em chỉ......" Nam Bùi khựng lại, rất nhanh đã nghĩ ra lý do, "Em chỉ muốn khiến mình trông thành thục hơn một chút, để không bị xem nhẹ trên bàn đàm phán thôi."
Nói xong, cậu còn cố tình phô ra sợi dây chuyền vàng trên cổ, "Mấy ông chủ đó nhân thủ hàng đàn, em phải mặc thế này mới nhập hội được với họ đó."
Tống Cảnh Sâm nghe vậy, rất muốn hỏi Nam Bùi rốt cuộc đầu tư vào hạng mục quỷ quái gì, nhưng vẫn nhịn xuống.
Mà Nam Thành Thước và Lý Nhã nghe xong, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Con trai mình quả nhiên bị người ta lừa tiền rồi.
Tiếp đó, Tống Cảnh Sâm dùng chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi, "Thế nên cậu mới gọi một cậu sinh viên tới làm tay vịn hả?"
Nam Bùi điên cuồng chửi thề trong bụng, vữa nãy cậu lẩm bẩm có mấy câu thôi, sao bị Tống Cảnh Sâm nghe hết vậy?
"......Giới giải trí mà." Nam Bùi ngại ngùng cười hai tiếng, "Kiểu gì cũng phải kiếm một người đẹp trai theo cùng, mới có mặt mũi chứ."
Nghe tới hai chữ đẹp trai, chân mày Tống Cảnh Sâm nhíu lại nhẹ đến không thể thấy.
Nam Bùi nhìn Tống Cảnh Sâm, trong mắt đầy vẻ vô tội nói, "Anh Cảnh Sâm, em chỉ thích mình anh, sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với anh đâu, lần này thật sự chỉ là hiểu lầm thôi."
Lý Nhã và Nam Thành Thước cũng thuận theo nói đỡ cho con trai mình.
Tống Cảnh Sâm mím môi, một lát sau mới mở miệng nói, "Cậu có tới hội sở hay không thì liên quan gì tới tôi chứ?"
Giọng điệu lạnh băng, thái độ cứng nhắc.
Nam Thành Thước vội vàng đứng ra hòa giải, nói với Tống Cảnh Sâm, "Bùi Bùi là đứa nhỏ ngoan, chắc chắn không làm mấy chuyện không đứng đắn đâu......"
Để tác thành cho chuyện tình cảm của con trai, ông cũng xem như móc hết tim gan ra rồi.
Cũng may Tống Cảnh Sâm vẫn còn cho Nam Thành Thước mặt mũi, không nói thêm gì nữa.
"Mau đi thay đồ đi." Lý Nhã nhỏ giọng nhắc nhở Nam Bùi, "Con xem con mặc thành cái giống gì kìa."
Nam Bùi như được ân xá, chạy vội lên lầu thay quần áo, lúc đi xuống dưới, bữa tối tinh xảo đã được bày sẵn trên bàn ăn.
Nam Bùi thay bộ đồ cay mắt kia ra, trở lại bộ dạng bình thường của cậu trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, ngồi vào chỗ xong liền ngọt ngào nói một câu Để anh Cảnh Sâm đợi lâu.
Không biết có phải vì bộ quần áo vừa rồi quá mức chấn động không, mà bây giờ Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi lại thấy thuận mắt hơn không ít.
......Nhất định là lỗi giác rồi.
Sau khi bữa tối bắt đầu, mọi chuyện lại trở về như lúc bình thường, Tống Cảnh Sâm hầu như không nói chuyện, Nam Bùi thì không ngừng chủ động hiến ân cần.
Nam Bùi cảm thấy bức bối vô cùng, rõ ràng không trong tình tiết truyện, vậy mà cậu lại phải tăng ca, mục đích chỉ để không phá vỡ thiết lập nhân vật.
Kỳ thực, ba mẹ Nam chuẩn bị bữa cơm này, mục đích chính là muốn Tống Cảnh Sâm bày tỏ thái độ.
Nếu hắn ta đồng ý chấp nhận Nam Bùi, hai người đến với nhau, vậy xem như thỏa một tâm nguyện của cậu.
Còn nếu hắn không đồng ý, thì cũng khiến Nam Bùi triệt để chết tâm, không tiếp tục làm một tên simp hèn mọn nữa.
Họ không muốn thấy cảnh Nam Bùi giả bệnh cầu xin lòng thương hại thêm một lần nào nữa đâu.
Vì thế, cả bữa ăn, cơ bản đều là Nam Thành Thước và Lý Nhã bóng gió xa gần, thúc giục Tống Cảnh Sâm mau mau đồng ý kết giao với Nam Bùi.
Quả nhiên, Tống Cảnh Sâm bị nói tới có chút mất kiên nhẫn, buông bát đũa trong tay xuống, lễ phép lại xa cách nói, "Bác trai, bác gái, cháu rất cảm ơn sự giúp đỡ của nhà họ Nam, nhưng mà cháu thật sự không muốn có quan hệ tình cảm với Nam Bùi."
Ba mẹ Nam nhìn về phía Nam Bùi, quả nhiên thấy được vẻ mất mát trên mặt con trai.
"Nếu đã không muốn có quan hệ tình cảm..." Nam Thành Thước nói, "Thì đừng cho Bùi Bùi thêm hy vọng nữa."
Lý Nhã cũng lạnh mặt nói, "Sau này hai đứa không được gặp nhau......"
Nam Bùi lại cắt ngang lời họ, quả quyết nói, "Ba, mẹ, con thích anh Cảnh Sâm, nhưng không phải vì muốn được ở bên anh ấy, con chỉ mong anh ấy được hạnh phúc thôi."
Nam Bùi đương nhiên không thể cắt đứt quan hệ với Tống Cảnh Sâm được rồi, cậu còn phải đợi tới khi thụ chính xuất hiện, câu chuyện quay về quỹ đạo vốn có mà.
"Bùi Bùi, con nghiêm túc đấy à?" Nam Thành Thước nhíu mày hỏi, "Tống Cảnh Sâm đã bày tỏ rõ thái độ như thế rồi, mà con vẫn còn định tiếp tục theo đuổi cậu ta hả?"
Tống Cảnh Sâm liếc nhìn biểu cảm trên mặt Nam Bùi.
"Hai người đừng ép buộc anh Cảnh Sâm nữa." Nam Bùi nhẹ cụp mắt, thuần thục bày ra dáng vẻ hèn mọn, "Con không muốn anh ấy phải khó xử."
Lý Nhã hỏi, "Cho dù sau này cậu ta vĩnh viễn không thích con, con vẫn muốn như vậy à?"
"Vâng." Nam Bùi không chút do dự gật đầu, "Con sẽ luôn ở bên giúp đỡ, hy sinh vì anh Cảnh Sâm, cho đến khi thụ chính......khụ, cho đến khi người anh ấy thích xuất hiện.
Đến lúc đó, con cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Đến lúc đó, cậu được ôm một tỷ tiền thưởng rời đi, đương nhiên là hạnh phúc rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Nam Bùi nở nụ cười rực rỡ từ tận đáy lòng.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu thiếu niên để lộ ra mấy phần ấm ức, nhưng đồng thời cũng mang theo mấy phần vui vẻ vì có thể hy sinh cho tình yêu, khóe môi cũng vì thế hơi hơi cong lên.
Tống Cảnh Sâm trông thấy ý cười nơi khóe môi Nam Bùi, thứ trước đây hắn chưa từng thấy bao giờ.
Trước đây Nam Bùi mặc dù cũng từng nói, bất kể Tống Cảnh Sâm đối xử với cậu ta thế nào, cậu ta cũng đều thấy hạnh phúc, nhưng lại chưa từng thật sự thể hiện ra sự vui vẻ.
Mà lúc này, khóe môi Nam Bùi lại xẹt qua một tia ý cười, phô bày tình cảm vô tư không vụ lợi cậu dành cho Tống Cảnh Sâm, chỉ cần Tống Cảnh Sâm hạnh phúc, cậu cũng sẽ vui vẻ.
Cho dù Tống Cảnh Sâm có chán ghét Nam Bùi đến đâu, thì giờ phút này biểu cảm cũng hòa hoãn hơn mấy phần, không tự chủ nhìn Nam Bùi thêm một lát, sau đó mới dời ánh mắt sang hướng khác.
Nghe Nam Bùi nói vậy xong, ba mẹ cậu cũng biết, những ngày đi simp người ta của con trai mình không có hồi kết rồi.
Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể tiếp tục giúp con trai theo đuổi Tống Cảnh Sâm thôi.
Dùng bữa xong, ba mẹ Nam để tài xế lái xe đưa Tống Cảnh