Alex kéo lấy Natasha, trong đám đông rẽ trái rẽ phải, đi thẳng đến phía trước một con hẻm nhỏ có dân cư tương đối thưa thớt.
Trông thấy con hẻm này, Alex không có chút do dự nào, lập tức mang theo Natasha đi vào.
Mới vừa đi tới ngay giữa con hẻm, liền thấy được ở phía cuối đường, có ba tên trông rất giống lưu manh, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trên miệng ngậm một điếu thuốc đã cháy gần hết, trong tay mân mê lấy những con deo găm nhỏ sắc nhọn.
Trên người Alex và Natasha mặc toàn bộ là trang phục lữ hành, còn đeo một chiếc balo nhỏ.
Từ những phong cách đó, lúc này trông hai người họ giống như những con dê béo, chỉ chờ có người tới làm thịt.
Không cần bất luận ai đó nhắc nhở, tựa như một thói quen, ba thằng ‘xui xẻo’ kia trực tiếp lộ ra một nụ cười kiểu ‘mở hàng ngày mới’, chặn đường đi của đôi vợ chồng ‘già’.
Natasha cùng Alex hơi giật giật lỗ tai, trong lòng cảm giác được điều gì, đồng thời quay đầu liếc nhìn về phía sau lưng.
Quả nhiên, như bọn họ dự đoán, có thêm hai người nữa xuất hiện, không ai khác ngoài đồng bọn của ba tên đằng trước, chặn lối ra của họ, nụ cười trên mặt không khác biệt chút xíu nào so với ba thằng còn lại.
Cảnh tượng quen thuộc, phong cách quen thuộc, lý do quen thuộc, từng dòng ký ức gợi lên trong trí nhớ của Alex, giống y hệt tình trạng của Stephen Strange trong phim khi đến Kathmandu tìm kiếm Kamar-Taj.
Alex đoán không sai, những nơi như thế này nhất định sẽ gặp ăn cướp.
Nhưng tại sao biết vậy mà hắn vẫn quyết định chui đầu vào rọ? Đơn giản là bởi vì, đây chính là ý đồ của hắn.
Trong lòng, Alex lặng lẽ tự tặng cho mình một nút like, cũng không quên vận lên lực lượng tinh thần cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Người đàn ông mặc áo choàng đen kia, hay nói đúng hơn là một vị pháp sư Kamar-Taj vẫn một mực không có làm ra động tĩnh gì.
Biết được thân phận của đối phương, Alex không ngại ngần mà tự tạo ra một tình cảnh ‘anh hùng cứu giúp cặp đôi uyên ương’, nhân cơ hội đó mà có thể đi đến mở được cánh cửa chính nho nhỏ của Kamar-Taj, It’s perfect!
Phía trước ba người, đằng sau hai người không cần phải hỏi ý kiến gì với nhau, cùng lúc áp sát lấy Alex và Natasha.
Thấy vậy, Nat vẫn bình tĩnh chậm rãi tháo chiếc balo đang khoác trên lưng, nghiên người nhìn xem bọn chúng.
“Please, đừng nói với em đây là sự thật, chúng ta vậy mà đụng phải ăn cướp?”
Natasha nhướn mày, không tin vào mắt mình liếc lấy hai bên.
Sau đó, cô nhanh chóng nghĩ tới điều gì, chuyển đổi trạng thái khuôn mặt từ nhướn sang thành nhíu, nhìn lấy ai đó vẫn đang đứng cạnh thoải mái mỉm cười, vừa rồi chính hắn kéo mình vội vội vàng vàng tới nơi đây
“Chẳng lẽ...đây là anh cố tình?”
“Bingo!” Alex búng ngón tay một phát, nháy mắt với Natasha, “Coi như là thêm một chút gia vị cho chuyến đi của chúng ta”
“Okay!”
Bất đắc dí thở dài nói ra một từ, Natasha trực tiếp vứt balo vào ngực Alex.
Tiếp đó xoay xoay vặn vặn cái cổ, duỗi duỗi tay chân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt
“Đúng lúc, rất lâu rồi em không được thư giãn gân cốt”
“Who said? Đêm qua anh và em vừa mới vận động xong, cực kỳ relax còn gì!”
“No...đó là anh tra tấn em, chứ không phải là relax”
“Hm..anh vẫn tương đối nhẹ nhàng mà”
Đám cướp nhìn hai người trước mặt, khóe mắt khóe miệng không ngừng giật giật.
Bọn tao là cướp đó, có biết hay không? Ăn cướp cũng phải có danh dự của ăn cướp chứ? Như vậy là coi thường, phân biệt nghề nghiệp!
Làm nghề này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bọn chúng được gặp phải đối tượng đã không để ý tới thì thôi, đằng này lại còn thản nhiên mà phát cơm chó.
Thực sự không còn gì để nói!
Mấy tên này nhanh chóng liếc mắt với nhau, hiểu ý, từ từ tản ra xung quanh bao vây Alex và Natasha lại, chặn hết các lối đi có khả năng chạy thoát, phải nói là cực kỳ chuyên nghiệp, không hổ là dân lành nghề.
“So, ba tên đằng trước là của anh, hai tên còn lại sau lưng là của em, hoặc....dứt khoát, hai chúng ta thử một lần vào vai những vị khách du lịch yếu đuối, anh nghĩ sẽ có người tới cứu vợ chồng chúng mình” Alex mỉm cười ôn nhu, hướng Natasha trưng cầu ý kiến.
“Cứu chúng mày? Sorry, đã tới nơi này thì ai cũng không thể cứu được hai đứa mày!”
“Ta cũng không nói chuyện với ngươi, ai cho phép ngươi lên tiếng”
Tên cướp vừa nói bị Alex đáp lại một câu như vậy trực tiếp ngẩn người.
Mà Natasha thì lại lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của chồng mình
“Of course not! Anh đừng làm gì cả, tất cả là của em, hiếm có khi nào anh chuẩn bị cho em một trò chơi nhỏ”
Một tên trong số đó nghe thấy Natasha nói vậy, liền bật cười thật lớn, tiếp đó dùng đôi mắt mà Alex đánh giá là ‘cực kỳ dâm tà’ lướt một lượt từ trên xuống dưới cơ thể cô, liếm liếm môi
“Tao thấy cô em dáng người rất bốc lửa đấy, nếu không thì cho tụi anh đây thưởng thức một lần, sau đó ngoan ngoãn giao ra ví tiền và đồ trang sức, bọn anh....”
Bốp!
Tên kia chưa nói hết câu, một viên sỏi trên mặt đất từ dưới chân Alex trực tiếp bay tới đập thẳng vào mồm, nhanh đến mức hắn không nhìn thấy gì chứ đừng nói là kịp phản ứng, ngã lăn quay ra đường, bất tỉnh nhân sự.
Đứng trong một góc khuất, người pháp sư áo choàng đen mà Alex nhắm tới không biết vừa mới đi đâu quay trở lại liền nhìn thấy cảnh này, lông mày lập tức nhíu lại, thầm đưa ra nhận xét trong lòng, ‘Hai người này không phải người bình thường, hoặc ít nhất là người đàn ông kia!’
“Đó là trừng phạt nho nhỏ vì cái tội dùng ngôn từ không chính xác đấy!” Natasha nhếch miệng khinh thường, giọng điệu của cô không có một chút thông cảm nào, không biết là để nhắc nhở tên vừa bị Alex đánh ngất hay những tên còn lại, tiếp đó đi đến trước mặt bọn chúng, “Không thì thế này đi, cơ thể của ta các ngươi không thể đụng