Bảo tàng Smithsonian, một bảo tàng lớn ở Washington.
Trong sảnh chính, các màn hình điện tử chiếu lên rất nhiều tư liệu tuyên truyền liên quan đến Captain America.
Ví dụ như ‘Biểu tượng của đất nước’, ‘Một anh hùng của thế giới’, ‘Danh dự, lòng dũng cảm và sự hinh sinh’, ‘Welcome Back, Cap!’
Steve mặc trên người một chiếc áo khoác da màu xanh đậm, đội một chiếc mũ lưỡi trai đi ở ngay trong khuôn viên bảo tàng, ngay bên cạnh anh chính là một tấm áp phích khuôn lớn có in hình của anh.
“Bị từ chối nhập ngũ do sức khỏe kém, Steven Rogers đã được chọn vào một chương trình độc nhất vô nhị trong lịch sử chiến tranh Hoa Kỳ.
Chương trình đã biến anh trở thành siêu chiến binh đầu tiên trên thế giới”
Trong lúc âm thanh giới thiệu về lịch sử của chính mình vang lên không ngừng, Steve mỉm cười dựng lên một ngón tay trước miệng, ra hiệu cho một cậu bé đã phát hiện ra danh tính của mình rằng hãy giữ bí mật.
Tiếp đó anh đi đến một khu vực khác, một nơi có hai màn hình khác chiếu lấy khuôn mặt của hai người đàn ông, hai người mà anh rất quen thuộc
“Là hai người bạn thân từ thuở thiếu thời và khi sắp nhập ngũ, Bucky Barnes, Alex Dason và Steven Rogers luôn như hình với bóng cả trong trường học lẫn trên chiến trường.
Barnes là thành viên duy nhất của đội Biệt kích Howling hi sinh thân mình khi phục vụ đất nước.
Dason vẫn còn sống cùng với Steven đến ngày nay, từng nắm giữ chức vụ Trung tá trong quân đội trước khi giải ngũ, và bây giờ cùng với Steven là một trong những thành viên chủ chốt của The Avengers”
Nhìn xem ảnh chụp của hai người bạn thân, đặc biệt là Barnes, cảm xúc của Steve lâm vào bi thương, trong lòng có chút thổn thức, nhớ về những hồi ức vui vẻ và đau buồn năm xưa.
Đúng lúc này, trong phòng chiếu phim, anh được xem một đoạn phỏng vấn của người bạn gái cũ, người mà anh vẫn còn rất yêu, người mà anh đã lỡ thất hẹn, Peggy Carter.
Trên màn hình là New York năm 1953, khuôn mặt của cô so với trong trí nhớ của Steve cơ hồ là cùng một dạng: [“Đó là một mùa đông khắc nghiệt.
Một trận bão tuyết khiến một nửa tiểu đoàn bị mắc kẹt sau chiến tuyến quân Đức.
Steve, Captain Rogers, đã phá vòng vây của Hydra, nơi đồng mình của chúng tôi bị cầm chân suốt nhiều tháng...Anh ấy đã cứu hơn 1000 người.
Trong đó có người...Người sau này trở thành chồng tôi.
Thậm chí sau khi hi sinh, Steve vẫn thay đổi cuộc đời tôi!”
Steve cầm trên tay một chiếc la bàn đời cũ, món đồ đã theo anh suốt những năm tháng chiến tranh đến tận ngày nay.
Trên đó, ở nắp chiếc la bàn, có tấm ảnh trắng đen của một cô gái, chinh là cô gái đang chiếu trên màn hình.
Bóng lưng của anh nhìn cô đơn vô cùng.
Rốt cuộc, không thể kìm được nỗi nhớ nhung, Steve quyết định đến thăm nhà của Peggy.
Nguyên bản khuôn mặt trong trí nhớ của anh đã từng rất xinh đẹp giờ đây lại có làn da nhăn nheo, mái đầu bạc trắng, đồi mồi xuất hiện xung quanh vành mắt với con ngươi vẩn đục.
So sánh với anh, một người vẫn còn có bộ dáng rất trẻ trung, hai người giống như hai thế hệ cách nhau thật lâu vậy, thật sự tràn đầy thương cảm.
Steve nhìn xem tấm ảnh để trên đỉnh tủ đầu giường, Peggy và chồng cô, hay bây giờ phải gọi là bà, cùng với đứa con nhỏ, anh hơi mỉm cười: “Em nên tự hào về mình, Peggy!”
Trong con mắt đó của anh không hề có sự ghen tị, không có tiếc nuối, lời nói mang đậm thật lòng chúc phúc cho Peggy vì đã kiếm được tổ ấm của đời mình.
Nhưng Peggy lại hơi liếc nhìn vào khung ảnh, rồi lại quay đầu nhìn lấy Steve, đôi mắt ướt át: “Em đã sống một cuộc đời trọn vẹn.
Nuối tiếc duy nhất của em là anh không được sống cuộc đời mình”
Thấy người từng thương lâm vào trầm mặc, ‘bà’ nghi hoặc hỏi: “What is this?”
Nghe vậy, Steve hơi mỉm cười, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người yêu năm xưa, tiếp đó nhíu mày trả lời
“Như anh còn nhớ thì anh chỉ muốn làm điều đúng...Anh nghĩ mình không còn chắc về điều đó nữa...Anh đã nghĩ mình có thể quay lại và tuân theo mệnh lệnh, phục vụ”
Nói đến đấy, đột nhiên anh nhướn mày một cái, nở nụ cười nhìn lấy Peggy đang nằm trên giường, cảm thán: “Cảm giác không