“Đã đến lúc rồi, bây giờ đến phiên em trổ tài!”
“Đã biết!”
“Nhớ chú ý an toàn, đừng để bị làm sao”
“Hừ...không tin tưởng em sao, honey!”
“Haha...not, anh biết thời điểm hiện tại khó ai có thể đả thương em, nhưng vẫn phải cẩn thận, chưa thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì, cuộc sống luôn thay đổi bất thường”
“Ok ok, đồ kỹ tính!”
“Nhớ nhiệm vụ chính của mình!”
“Tuân mệnh, Boss!....Chụt! Em đi đây, ở đó đợi em tới, nhớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới ông ấy giùm em”
...................
Màn đêm buông xuống, sau một ngày tham quan bảo tàng của chính mình, thăm người yêu cũ năm xưa, rồi lại gặp mặt tâm sự cùng người bạn mới quen đang công tác tại Bộ cựu chiến binh, Captain America Steve Rogers rong ruổi trên con xe gắn máy đời cũ mà tổ chức cấp cho, băng qua những con phố đông đúng nhộp nhịp của thủ đô Washington, về với căn phòng trọ của mình ở một khu vắng vẻ.
Bước từng bước lên những bậc thang bằng gỗ được sơn màu trắng, ngay khi vừa đặt chân tới tầng hai, Steve liền nghe thấy giọng nói cô gái hàng xóm truyền tới bên tai, dường như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó
“Thật ngọt ngào, thật tuyệt.
Hey, cháu cúp máy đây, bye”
Đi tới phía căn phòng của mình, Steve hơi quay người lại mỉm cười nhìn cô hàng xóm xinh đẹp vừa ngắt điện thoại, giải thích với mình một câu: “Bác gái tôi bị chứng mất ngủ”
Thấy cô đang cầm trên tay một sọt quần áo, nghĩ tới điều gì, với bản tính tốt bụng vốn có, hơn nữa là đàn ông cảm thấy phải có chút ga lăng với phụ nữ, Steve liền hỏi, đưa ra gợi ý: “Hey, nếu cô muốn...Nếu muốn thì cô có thể dùng máy giặt của tôi.
Có lẽ là rẻ hơn dùng máy dưới tầng hầm”
“Oh yeah? Giá thế nào?” Cô gái hơi nhướm mày, trông có vẻ giống như tìm được một niềm vui bất ngờ.
“Một ly coffee?” Một cách tán gái rất chi là đơn giản của Captian America.
Anh cũng đã nghi thông suốt, người yêu cũ bây giờ đã già, hơn nữa cũng đã lấy chồng, anh nên nghe theo lời bạn bè và cô ấy, cố gắng thử tìm hiểu một mối quan hệ mới.
Và đối tượng chính là cô gái nhà bên xinh đẹp dễ mến trước mặt.
Thế nhưng, cô gái lại lắc đầu để anh không khỏi cảm thấy đôi chút thất vọng, “Thank u, but...tôi đã để sẵn một đống đồ dưới nhà, và tôi thực sự không muốn làm bẩn máy giặt của anh.
Tôi đã đi một vòng kiểm tra khu vực truyền nhiễm, so...”
“oh, vậy tôi sẽ giữ khoảng cách”
“Mong là không quá xa” Nói xong, cô gái định đi xuống lầu.
Steve cũng đành kết thúc cuộc trò chuyện chóng vánh, nhưng khi anh đang định lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, đột nhiên cô gái kia nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhắc nhở, “Tôi nghĩ anh đã quên không tắt đài”
“Oh, right...Thank u” Steve mỉm cười nhìn cô nói lời cảm ơn.
Tiếp đó, ngay sau khi cô vừa rời đi, khuôn mặt anh xoay lại nhìn thẳng vào cánh cửa, nhíu chặt lông mày, biểu cảm từ tươi cười vui vẻ đã biến thành cực kỳ cảnh giác.
Đem lỗ tai dí sát vào cánh cửa, quả nhiên, bên trong phát ra những giai điệu nhạc cổ điển yếu ớt.
Điều này càng làm cho một người đã sống trong chiến tranh như Captain America tăng thêm nghi ngờ.
Tính cách cẩn thận, Steve trèo ra ngoài ban công, thông qua cửa sổ chui lặng lẽ chui vào bên trong.
Cẩn thận, chậm rãi, dùng bước chân nhẹ nhàng không phát ra bất cứ tiếng động nào, băng qua dãy giá sách, cầm lấy chiếc khiên, Steve tiếp cận tới phòng khách đang tối om.
Anh nép người vào góc tường, hơi liếc mắt nhìn lấy tình huống, chỉ thấy, chẳng biết từ lúc nào, khuôn mặt đen ngòm của vị giám đốc S.H.I.E.L.D, Nick Fury, đang hài hước nhìn lại mình, bộ dạng trông có vẻ rất nhàn nhã thoải mái nằm trên ghế thưởng thức giai điệu du dương từ chiếc đĩa phát nhạc.
Hơi thở dài một phát, bỏ đi bộ dáng cảnh giác đề phòng, Steve nghi hoặc hỏi: “Tôi không nhớ là có đưa chìa khóa cho ông?”
“Anh nghĩ tôi cần chìa khóa sao?” Fury hơi rên nhẹ một tiếng, từ trên ghế ngồi dậy, hơi đá đểu một câu, rồi lại giải thích lý do mình có mặt ở đây, “Vợ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà”
“Tôi không biết là ông đã kết hôn” Nghe được một tin tức ngoài dự đoán, Steve tra lời.
“Còn nhiều điều anh không biết về tôi lắm”
“Tôi biết, Nick.
Đó chính là vấn đề...” Vừa nói, Steve vừa đi về phía công tắc, bật đèn lên.
Ánh sáng xuất hiện, nhưng hình ảnh thì không mấy đẹp đẽ cho lắm.
Anh nhíu mày lại nhìn xem trên cơ thể của Fury xuất hiện chồng chất những vết thương, máu còn chưa khô, cảm thấy có chút kinh hãi.
Nick Fury cẩn thận giơ một tay lên, ra hiệu cho anh đừng nói gì.
Tiếp đó nhanh chóng giật dây bóng đèn, đem căn phòng quay trở lại với bóng tối.
Cầm lấy điện thoại trong tay, ở trên đó gõ gõ viết viết mấy chữ giơ ra trước mặt: [“Có máy nghe trộm”]
Steve cẩn thận nhìn xung quanh phòng khách một lần, đến cả Fury cũng bị thương, hơn nữa chức vụ của ông ta cũng là cao nhất tại S.H.I.E.L.D, chỉ sau Bộ trưởng và những Thượng nghị sĩ UNSC.
Từ những điều đó cho thấy, thân phận và năng lực của đối phương không hề tầm thường chút nào.
Anh cũng minh bạch vì cái gì ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, chuyện này tại trước đó đơn giản là không thể xảy ra, bị vợ đuôi ra khỏi nhà cũng chỉ là lời nói dùng để ngụy trang.
Đường đường một vị giám đốc chức quyền tối cao, bây giờ lại gặp tình huống như thế này, Steve cảm giác rằng sắp chuẩn bị có một cuộc chiến ác liệt diễn ra.
“Tôi không muốn tới đây thế này, nhưng lại chẳng biết phải đi đâu” Vừa dùng miệng giả dạng giải thích tiếp, Fury vừa dùng điện