New Jersey, Camp Lehigh
“Bởi vì Alex lo lắng cho người em vợ đồng thời cũng là em dâu cho nên để chị đi theo hai người hỗ trợ.
Không cần phải bất ngờ, anh ấy đã kể hết cho chị và Clint rồi, chuyện em và Sasuke là một cặp”
Tại một vùng rừng núi hoang vu, đột nhiên hiện lên một cánh cổng không gian viền vàng, ba bóng dáng bước từ trong đó ra, chính là Natasha, Steve và Nastya.
Vừa giải thích cho hai người hiểu, Nat vừa chỉ tay về phía một trại lính bỏ hoang đã lâu trước mặt.
Nhìn khung cảnh này, Steve cực kỳ kinh ngạc, dùng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn lấy Natasha, “Tại sao lại đưa chúng tôi đến đây?”
“Bởi vì anh ấy cũng có một nhiệm vụ khác cho tôi, liên quan đến nơi này” Natasha mỉm cười bình tĩnh trả lời, “Hơn nữa, không phải hai người đang tìm kiếm đáp án từ chiếc USB sao, nó nằm ở chỗ này”
Nghe vậy, nét mặc nghi hoặc của Steve vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn hơi tăng lên, chân mày nhíu chặt lại
“Tại sao cô biết về chiếc USB? Với cả, tại sao lại biết được nó sẽ dẫn chúng ta tới nơi này”
Địa phương này, Steve không thể nào quên được, bởi nói chính là trại huấn luyện cũ nơi anh từng huấn luyện trong Thế chiến thứ hai trước khi trải qua Dự án siêu chiến binh.
Từng dòng ký ức ùa về trong đầu, hình bóng gầy gò mệt nhọc, vật lộn với bài tập chạy quá sức, tiếng hô thất thanh của Sĩ quan chỉ huy, những thứ đó đối với một người lính như anh, giống như chỉ là mới xảy ra ngày hôm qua thôi vậy.
Natasha bình tĩnh rút ra từ trong túi áo khoác một chiếc USB màu đen, đưa tới trước mặt hai người, giải thích: “Bởi vì tôi cũng có món đồ giống hệt hai người.
Và đây cũng là nhiệm vụ Alex giao riêng cho tôi!”
Thấy được chiếc USB này, cộng thêm với năng lực thần kỳ của người chị, Nastya bừng tỉnh đại ngộ.
Rốt cuộc cuối cùng cô cũng vỡ lẽ ra, ngày hôm đó, trên chiếc tàu Lemurian Star, trong phòng mày kỹ thuật, thứ tia sáng màu vàng xuất hiện trong phút chốc đó không phải là do cô hoa mắt nhìn lầm, mà nó thật sự có, và do chính người chị của cô tạo thành.
Nhưng càng hiểu rõ, điều đó càng khiến Nastya tăng thêm nghi ngờ trong lòng
“Tại sao chị và anh rể cũng phải lấy cắp giữ liệu từ con tàu? Hơn nữa sử dụng USB không bị S.H.I.E.L.D phát hiện sao?”
Natasha không có trả lời câu hỏi đầu tiên, mà lập tức xoay người lại, mở ra một cổng không gian khác, thông hướng vào bên trong trại lính, ra hiệu cho Steve và Nas
“Come with me, vào trong đó rồi hai người sẽ hiểu.
Còn việc tại sao không bị phát hiện, nó nằm ở chiếc USB mà em đang giữ, còn toàn bộ thông tin dữ liệu đều đã được Tony sửa lại một lần, S.H.I.E.L.D sẽ không thể phát hiện được, cho dù có cắm nó vào máy tính cả ngày”
Thế là, Natasha dẫn theo Captain và em gái đi đến trước một chiếc boongke đặt không đúng vị trí theo quy định của quân đội.
Đơn giản phá vỡ khóa cửa, ba người ngồi thang máy đi xuống.
Bên trong, thông qua một căn cứ bí mật của S.H.I.E.L.D đã bị bỏ hoang nhiều thập kỳ, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của đứa em gái, và tâm tình hoài niệm của người hóa thạch sống, Natasha ngựa quen đường cũ đi đến bên cạnh hàng giá sách bám đầy mạng nhện và bụi bẩn, hơi dùng sức kéo mạnh sang một bên, một chiếc thang máy kiểu cũ xuất hiện trước mắt ba người bọn họ.
Tiếp tục là những hành động đã quá đỗi quen thuộc với Nat, ấn mật khẩu in rõ trong đầu, cùng với Steve và Nas ngồi thang máy đi xuống tầng sâu hơn dưới lòng đất, không hề có một chút khó khăn trắc trở nào.
Tuy nhiên, những hành động đó càng thêm để cho Captain Rogers và Nastya nghi hoặc, không rõ vì sao Natasha lại quen thuộc nơi này đến vậy, một nơi mà đến cả Steve cũng chưa hề đặt chân đến
“Tại sao cô biểt rõ về nơi này vậy?” Steve nhíu mày nhìn bóng lưng đứng trước mặt mình hỏi.
“Những ký ức đó đã in sâu vào trong bộ não”
Theo sau câu nói không đầu không đuổi của Nat, cửa thang máy được mở ra.
Ngay khi ba người bước vào trong phòng, toàn bộ đèn được tự động bật lên.
Hiện ra trước mắt bọn họ là một dàn máy tính cũ từ thời thập niên 80, 90.
Cảm giác không có một chút xíu nào là kỹ thuật hiện đại cả, trong đầu Nastya suy nghĩ, nơi này toàn bộ là công nghệ thời đồ đá, chẳng thể tìm được bất cứ thông tin gì từ đây.
Không dừng lại bước chân, Natasha đi tới phía trước màn hình máy chủ, cắm chiếc USB của cô vào một khe cắm có kiểu dáng hoàn toàn khác biệt với mọi thứ xung quanh, bởi nó trông hiện đại hơn rất nhiều.
Nét mặt bình tĩnh, Nat đơn giản ấn chấp nhận khởi động hệ thống.
Rất nhanh, máy tính được kích hoạt, một cảnh tượng mà Steve không thể tin nổi xuất hiện trước mắt anh.
Chỉ thấy, camera trên đỉnh đầu từ từ chĩa về hướng mỗi người, trên màn hình máy tính hiện lên một khuôn mặt kỹ thuật số cùng với giọng nói giống như đã từng rât quen thuộc vang lên bên tai Captain
“Rogers Steven, sinh năm 1918...Romanoff Natalia Alianovna, sinh năm 1984...Romanoff Anastasia Alianovna, sinh năm 1985”
“Hình như là một đoạn ghi âm” Nastya hơi nhíu mày đưa ra nghi vấn.
“Tôi không phải là máy ghi âm, cô gái” Giọng nói đó tiếp tục được phát ra từ trong loa máy tinh, “Ta có thể không còn là người....”
Nhưng chưa để nó nói hết câu tiếp