Sau khi cuộc chiến ở Washington kết thúc được ít tháng, theo đúng nguyện vọng của Steve, Alex đã cùng với anh mang Bucky lúc này đã lấy lại được trí nhớ đến Bucharest, Romania để tạm thời định cư tại đó.
Tuy nhiên, Alex cũng đồng thời có một dự đinh khác.
Bởi vì sắp đến lễ Thanksgiving, hắn cũng sảng khoái đáp ứng hai đứa con nhỏ, cùng với gia đình đi du lịch châu Âu.
“Bye bye bác Steven, bác James!”
“Bye, Albert, Sasha!”
Trước cổng chính sân bay, Steve cùng Bucky đến đưa tiễn gia đình nhỏ của Alex rời đi, nhìn xem hai đưa bé đáng yêu, trên mặt hai người hiện lên nụ cười rất vui vẻ.
Sau khi chào hỏi, gửi lời chúc xong, Steve quay sang lần lượt ôm lấy Alex và Natasha, nói lời chào
“Cả nhà giữ sức khỏe nhé, hẹn gặp lại ở New York”
“Yeah, trong lúc tôi không ở đây, hai cậu đừng có làm chuyện gì điên rồi đấy!”
Alex cười cười trêu đùa một câu, tiếp đó, cùng với Natasha và hai đứa nhỏ khoát khoát tay với hai người bạn, rồi tiến vào sân bay, bắt đầu chuyến chu du dài mấy tuần khắp châu Âu.
.......................
Sokovia
Một cô gái mặc một chiếc áo lông màu đỏ đang ngồi bên lề đường, trước mặt bầy một quầy hàng đơn sơ, đối với mấy vị du khách mời chào
“Bùa hộ mệnh mang đến may mắn, rất linh nghiệm.
Chỉ cần 2...40 Euro là có thể mua được”
Mà trong số đó, có một cô gái nhìn xem món đồ trước mặt, tựa hồ đối với thứ gọi là bùa hộ mệnh này cảm thấy rất hứng thú, nhưng sau khi nghe được giá cả chát như vậy, liền dùng một giọng nói đậm chất người Anh, đáp lại
“Hm....quá mắc, nếu như rẻ hơn chút tôi còn có thể tiếp nhận được”
Nói rồi, cô ta chỉ quan sát thêm một chút liền định rời đi, nhưng đúng lúc này, nét mặt của cô ta bỗng hơi đơ lại, tiếp đó chỉ nghe thấy cô gái bàn hàng mặc áo lông đỏ nói
“Không mắc không mắc, quy củ tục lệ ở chỗ chúng tôi là sau khi mua còn phải boa thêm 10 Euro.
So, cô chỉ cần đưa tôi 50 Euro là được rồi.
Mua đi, nhất định cô sẽ rất yêu thích”
“Oh, yeah, tôi thích...”
Cô gái người Anh biểu cảm đờ đẫn, trông giống như là máy móc, từ trong ví tiền rút ra một tờ tiền 50 Euro đưa cho người bán, sau đó thành thành thật thật nhận lấy tấm bùa hộ mệnh, rồi ngơ ngác theo đoàn khách du lịch rời đi.
Cho đến khi cô ta đi được một quãng thật xa, tinh thần mới hồi phục lại, cúi đầu nhìn xem tấm bùa trong tay, cảm thấy có chút buồn bực, tại sao và khi nào mình lại mua món đồ chơi này?
Trong lúc nghi ngờ suy nghĩ, cô càng đi càng xa.
Mà cô gái bán hàng kia nét mặt vô cùng đắc ý, vui vẻ thu lại tờ tiền vào trong túi, tiếp tục chờ lấy những con dê béo khác.
Cô gái này có dung mạo rất xinh đẹp, nhưng bây giơ lại có chút khốn cùng, bởi vì mùa đông Sokovia thực sự rất lạnh, mà thời gian cô ở ngoài đường đã hơn 5 tiếng, toàn thân bắt đầu có chút cứng đờ lại, thi thoảng lại run lẩy bẩy không ngừng.
Cô đeo một chiếc găng tay không ngón, trên những đầu ngón tay có thể nhìn thấy rõ ràng được những vết nẻ, đang dần nứt toác ra.
Nhưng cô gái lại chẳng thèm để ý, giống như đã quá quen thuộc với chuyện đó, chậm rãi phủi đi những bông tuyết vừa rơi xuống phủ lên mấy món đồ trang sức ít ỏi trên quầy hàng, sau đó một lần nữa run cầm cập đút đôi tay vào trong túi áo, lặng lẽ ngồi chờ vị khác tiếp theo.
Cứ như vậy, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cơ thể đã gần như đông cóng lại, cô gái áo lông đỏ mới thu dọn xong quầy hàng, về đến ngôi nhà rách nát tạm bợ mà chính mình đang ở.
Vừa mới ngồi bên lò sưởi nhóm lửa xong, một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc màu bạc trắng mặc một bộ trang phục thật dầy, sắc mặt tái nhợt mở ra cánh cửa đi vào trong nhà.
Cô gái rõ ràng tập mãi thành thói quen, nhìn thấy người kia trở về, nhanh chóng đi vào trong bếp, lấy ra một hũ đường trắng, múc lấy ba muỗng đổ vào trong cốc, pha loãng với nước nóng đưa cho người thanh niên.
“Này”
“Ừ....ực ực ực....”
Người thanh niên trẻ tuổi uống một hơi cạn sạch cốc nước đường nóng, sắc mặt mới tốt lên đôi chút.
Tiếp đó, hắn thở phào một cái
“Hô...Lúc nào ăn cơm vậy?”
“Chờ một lúc, bây giờ em đi nấu.
Hôm nay thu hoạch như thế nào?”
“Không tệ lắm, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn như cũ có một số khác du lịch ngồi xe tới nơi này.
Nhưng đáng tiêc, hầu hết đều dùng thẻ tín dụng, mọi người càng ngày càng ít mang theo tiền mặt.
Hôm nay trộm 3 túi tiền, cộng lại không tới 300 Euro, còn em?”
“Làm thịt một con dê béo, 50 Euro”
Cô gái nhún vai, đồng thời lấy ra hai cái nồi nhỏ, một nồi thả rất nhiều dầu, nồi còn lại thì ít, tiếp đó bắt đầu nấu cơm.
Mà người thanh niên lại đi đến bên cạnh cửa sổ, mở ra chiếc túi tràn đầy tuyết đọng đặt gần đó, lục lọi đống đồ lộn xộn bên trong một hồi, lấy ra một hộp bơ động vật đã bị đông cứng lại.
Theo thói quen, hắn từ trong phòng bếp lấy ra một chiếc muôi sắt, tiếp đó bước tới bên cạnh bếp lò, đặt hộp bơ lên chiếc muôi, để vào giữa đống lửa đang cháy rừng rực.
Theo nhiệt độ dần lên cao, bơ chậm rãi được hòa tan, mà người thanh niên trực tiếp cầm tấy hũ đường trắng vừa nãy, rót vào bên trong hơn một nửa lượng đường, bắt đầu khuấy đều một chút, sau đó dùng thìa xúc một miếng to bỏ vào miệng
Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng liền thay đổi, không khỏi để cho hắn lộ ra biểu cảm thoải mái hơn rất nhiều.
“Ngươi lại ăn bơ động vật? Trời ạ, bây giờ giá cả ở Sokovia đang leo thang, những vật như thế này ngày càng đắt hơn!”
Sau khi cô gái từ trong bếp đi ra, nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi đang bưng lấy một hộp bơ, không ngừng đút từng ngụm từng ngụm xen lẫn với đường trắng vào miệng, có chút bất mãn lầm bầm một câu.
Mà người thanh niên tóc bạc bình tĩnh đặt hộp bơ xuống, rồi lại