Toàn Tuyền nằm viện.
Hắn bị Hoắc Chu đánh đến vào bệnh viện, Hoắc Chu xuống tay tàn nhẫn đó, từng quyền đều hướng trên mặt mà đánh, bác sĩ không thể không băng bó đầu Toàn Tuyền thành cái đầu heo, mặt đầy băng vải chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Đương nhiên, chính Hoắc Chu cũng không chiếm được chỗ gì tốt, hắn nhập cùng một bệnh viện với Toàn Tuyền, nguyên nhân là nứt xương sườn, có thể thấy được Toàn Tuyền không coi hắn là ông chủ mà nể mặt mũi liền đấm đối phương.
Khi Kiều Quang Vũ đuổi tới bệnh viện, cậu đã vào nhà họ Ổ ngày thứ ba.
Thân thể ông Ổ đã không còn rắn chắc, khi ông biết mình còn một người con trai hai mươi mấy tuổi, vui vẻ vô cùng, mấy ngày này mặt mũi hồng hào nét mặt tỏa sáng, thoạt nhìn như trẻ ra hai mươi tuổi.
Ông cưng Kiều Quang Vũ như bảo bối, hận không thể từng phút từng giây buộc trên lưng quần, đi tới đâu mang tới đó.
Người càng lớn tuổi càng giống trẻ con*, sau khi Kiều Quang Vũ về nhà họ Ổ không làm gì khác cả, chỉ lo dỗ ông Ổ, mà Ổ Quân, Ổ Vũ với chuyện này thấy vậy cũng vui mừng, người nhà hơn hai mươi năm không tiếp xúc với nhau, thế mà lại không cảm thấy có quá nhiều ngăn cách.
*QT là lão tiểu hài nhi lão tiểu hài nhi =)))) Mình chém đại cái câu này, thấy khá hợp lý.
Kiều Quang Vũ năn nỉ ỉ ôi với ông, nói một tràng lời hay, cuối cùng mới dỗ được ông cho cậu thời gian mấy ngày tự do hoạt động.
Sau khi được lệnh xá của ông, Kiều Quang Vũ lập tức mang trái cây, chạy tới bệnh viện.
Hình như tâm trạng Toàn Tuyền rất tốt, khóe miệng dưới băng vải đều nhếch cả lên, lúc thấy Kiều Quang Vũ đi vào, ánh mắt cực kỳ ôn nhu: "Anh biết em sẽ đến*."
*Lúc này anh lộ cmnr cho nên đổi xưng hô, còn KQV vẫn giữ nguyên vì chưa có chuyển biến trong quan hệ nhé.
Kiều Quang Vũ nhìn đến đau lòng lại chua xót, ánh mắt dừng ở băng vải trên mặt Toàn Tuyền, muốn chạm vào lại không dám chạm: "Sao hai ngươi đánh nhau rồi?"
"Còn không phải là vì em." Lời là nói như vậy, nhưng Toàn Tuyền không có chút ý tức oán trách nào, ngược lại dáng vẻ rất vui mừng.
Kiều Quang Vũ lo lắng mà nhìn hắn: "....Anh không phải bị Hoắc Chu đánh ngu đi rồi chứ?"
Bị người ta đấm còn vui như vậy?
Toàn Tuyền lắc đầu: "Ông chủ muốn đến nhà họ Ổ tìm em, nhưng bị anh ngăn lại, sau đó chúng anh đánh một trận." Nói lý lẽ, luận thương thế, trọng điểm vẫn là Hoắc Chu bị nứt xương nghiêm trọng, thương ngoài da này của hắn tuy rằng nhìn thấy sợ, nhưng trái lại tĩnh dưỡng một chút là có thể khỏi hẳn.
"Cảm......!cảm ơn anh." Kiều Quang Vũ nhẹ giọng nói.
Tuy rằng có gia sản nhà họ Ổ làm chỗ dựa, Hoắc Chu không có khả năng làm bộ làm tịch với Kiều Quang Vũ trong hai tháng cuối cùng còn lại thế nào thì Hoắc Chu cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng Toàn Tuyền không thân lại chẳng quen với hắn, còn có ý định giúp cậu, đã đủ để khiến người ta động tay.
"Ừm, đây là lần đầu tiên anh không nể mặt ông chủ, đúng là em nên báo đáp anh thật tử tế." Toàn Tuyền nói như chuyện đương nhiên.
"Vậy....tôi gọt táo cho anh nhé." Kiều Quang Vũ tìm ra một quả táo trông ngon nhất từ rổ, lấy dao gọt hoa quả, ngồi ở bên giường bệnh gọt vỏ, một bên còn không quên đáp lời Toàn Tuyền, "Anh nói gì với hắn thế, giám đốc Hoắc nhìn cũng không phải người tình tình nóng nảy, sao lại động tay trước?"
"Ừm, có nói vài lời." Toàn Tuyền nhớ lại vài giây, nhìn động tác Kiều Quang Vũ gọt táo, ánh mắt nhu hòa, "Ông chủ nói hắn thích em, muốn theo đuổi em một lần nữa, anh bảo hắn đừng uống phí sức lực."
Đôi mắt Kiều Quang Vũ trừng lớn, giống như đây là ngày đầu tiên biết Toàn Tuyền: "Anh anh anh....Anh thật sự không khách khí mà nói như vậy?!"
Cậu thật sự không vì Hoắc Chu thích mình mà dao động, điểm chú ý hoàn toàn đặt trên lời nói của Toàn Tuyền, phải biết rằng lúc trước Toàn Tuyền là thư ký sắt đá, hoàn hảo, Kiều Quang Vũ chưa từng thấy hắn trước mặt Hoắc Chu hoặc những người khác trước nói chuyện mà không kèm theo một chữ "Mời", càng đừng nói không khách khí rõ ràng như vậy.
"Lời thật lòng thì khó nghe mà!" Toàn Tuyền thở dài một cách khoa trương, "Anh trần thuật và phân tích với ông chủ, đầu tiên, nhà họ Ổ không thể nào đồng ý hai người ở bên nhau.
Tiếp theo, hắn luôn miệng nói thích, nhưng lại không hiểu gì về em, chuyện em thích ăn hải sản và không thể uống rượu cũng không biết, càng không biết trong thâm tâm em thật ra rất khinh thường dáng vẻ cao ngạo, nhã nhặn kia của hắn.
Cuối cùng, kỳ hạn hợp đồng chưa hết em đã đi rồi, sau này hắn càng không thể giữ em lại hơn, bởi vì em căn bản không thích hắn."
Ba điều đó đã trực tiếp chọc tới nỗi đau của Hoắc Chu, dù là người trầm ổn lý trí, cũng không tiếp thu phân tích ngập tràn trào phúng khiến máu chảy đầm đìa này.
Hoắc Chu tức giận đến đánh mất lý trí, dưới đả kích liên tiếp, hắn cảm thấy bị mọi người phản