Lam nhi xuyên tới thời hiện đại – Chu Hiểu Nhiễm
~Editor: Hề Tịch
~Beta: Bê
Chương 2: Báo ân
"Nếu công tử nhất định muốn trả ân, được lắm, hiện tại tại hạ đang có ba điều mong công tử giúp đỡ". Tiếng nói ôn nhuận dễ nghe đều đều vang lên trong phòng.
Nam tử mặc tây trang nghiêm túc đứng bên cạnh giường bệnh khẽ nhíu mày, nhẫn nhịn mà không sửa cách dùng từ của thanh niên kì lạ, Trần Trí Tuyền lặng lẽ quan sát phản ứng của ông chủ mình – trước sau vẫn một biểu cảm ba lan bất kính*.
*ba lan bất kính: vững vàng, không sợ hãi trước biến cố lớn (ba lan: sóng lớn)
Đây là một gian phòng bệnh đơn, thiết bị lắp đặt vô cùng sang trọng, hai người một lớn một nhỏ trang trọng ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách giường khoảng năm bước chân. Đứa nhỏ khoảng 5,6 tuổi, làn da trắng noãn, mặt mày tinh xảo, không hề tỏ ra sợ hãi trước nơi lạ lẫm. Nó ngoan ngoãn dựa vào cậu thanh niên lớn hơn đang ngồi thẳng, vì thấp bé nên hai chân không chạm được xuống mặt đất, nhưng cũng không giống mấy đứa con nít khác mà hiếu động chạy quanh lung tung, lúc người lớn nói chuyện thì im lặng lắng nghe, đôi mắt to lanh lợi chớp chớp, vô cùng đáng yêu. Thanh niên bên cạnh dáng dấp giống bé đến bảy, tám phần, vừa nhìn liền biết có quan hệ máu mủ.
Thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám, vóc người cao gầy, da trắng, tướng mạo thuộc loại... đang được nữ giới yêu chuộng hiện giờ, tinh lệ tuấn mỹ, khuôn mặt không chút tì vết khiến người ta không khỏi thầm than đúng là một tạo vật thần kì, quan trọng nhất là khí chất tao nhã, lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái quý công tử xuất thân nhà gia giáo, thu hút mọi ánh mắt.
Tóc của hai người đều dài, được buộc gọn cao trên đầu, mặc quần áo sơ mi nhãn hiệu bình dân, bình thường hơn dáng vẻ quái dị trước đó. Trần Trí Tuyền không khỏi nhớ đến sự việc sáng sớm hôm qua, lúc ông chủ tức nước vỡ bờ giăng lưới định bắt hết mớ kẻ thù kia, dù đã dự kiến trước nhưng lại không tính đến đối phương quá độ điên cuồng, suýt chút nữa liền bị kéo theo xuống bùn.
Vào thời khắc chỉ mành treo chuông đó, cậu thanh niên kia không biết đã núp sẵn góc nào nhảy ra, dựa vào thân thủ vô cùng lợi hại, chế phục đối thủ.
Chuyện tiếp theo? Đương nhiên phải giao cho các cảnh sát đồng chí giải quyết, dù sao Ninh gia lão thái gia đã sớm rửa tay gác kiếm, người ta bây giờ đã là thương nhân trong sạch.
Ninh Tắc Chiến và cháu gái Cố Yên đang sợ hãi cũng được chuyển vào bệnh viện, dựa vào cái lưỡi không xương của hắn mà kéo Tiêu gia huynh đệ theo cùng, một là báo ân, hai, là giám thị.
Biết rằng cho dù cặp huynh đệ này có là người do đối thủ cừu địch xếp vào Ninh gia làm nội gián cũng không thể nào gây ra bất kì sóng gió to lớn nào, càng không thể gϊếŧ chết người thừa kế Ninh Tắc Chiến, thế nhưng sự xuất hiện của họ quá đặc biệt, đúng lúc kho hàng đang vắng người như thế, vừa vặn xuất hiện phô diễn thân thủ bất phàm cứu người, có thể tin đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Quan trọng nhất là quần áo anh em họ Tiêu kia vô cùng quái lạ (Hán phục trường bào), y như từ phim trường bước ra, có thể trực tiếp đóng phim luôn rồi, ngôn từ cũng chưa từng nghe qua, khẩu âm thiên về vùng Tây Bắc, dùng từ khó hiểu, trên người càng không có gì chứng minh thân phận của bọn họ.
Thiếu niên từ lúc ôm đệ đệ mình từ trên cây nhảy xuống, vẻ mặt luôn đề phòng Trần Trí Tuyền, không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu bản thân và đệ đệ đến từ Đại Chu, người phủ Lâm An.
Lúc nghe được, Trần Trí Tuyền suýt chút cười lớn, cái gì? Đại Chu triều? Chỗ này không phải phim trường, cậu bị thần kinh hay bệnh hoang tưởng hả nhóc, tưởng mình là thế ngoại cao nhân ẩn cư rừng núi chắc, ý da, vậy là hiểu được thân thủ lợi hại của nhóc từ đâu mà có rồi. Đừng có nói là xuyên qua nha?
Hai anh em từ lúc lên xe liền im lặng đến bây giờ, dọc theo đường đi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn đường phố đông đúc xe cộ, nhà cửa cao tầng. Vào cục cảnh sát, đi thang máy, nhìn đèn điện, tv, vi tính ..v..v... cái nào cũng há miệng nhìn. Mấy cái biểu hiện này thật không giống người bình thường.
Tận đến khi máy chủ quản lí thông tin cũng không xác nhận được thân phận hai anh em, Trần Trí Tuyền mới không thể không suy nghĩ sâu xa.
Tạm biệt nhân viên cảnh sát đang nổi điên khi hai anh em im lặng không chịu mở miệng dù chỉ một câu, Trần Trí Tuyền len lén "đi cửa sau" đem hai huynh đệ đi về, an bài cho họ vào ở một khách sạn dưới danh nghĩa Ninh gia, đồng thời phái người canh giữ.
Tiếp theo tất nhiên là đến bệnh viện thăm hỏi ông chủ đang bị thương, thu thập mớ rắc rối sót lại sau khi thu mua tập đoàn Vinh Thái, thẳng tới thứ hai nghe cấp dưới báo cáo lại sinh hoạt quái dị cùng cách nói chuyện cổ lỗ sĩ của hai anh em họ Tiêu xong, Trần Trí Tuyền mới dùng vẻ mặt táo bón báo cáo lại cho ông chủ Ninh Tắc Chiến. Một giờ sau, Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu Nhạc Dương liền có mặt trong phòng bệnh.
Đây là lần đầu Ninh Tắc Chiến có cơ hội nhìn ngắm rõ ràng ân nhân cứu mạng mình.
"Cậu nói ba điều kiện thử xem nào?" Ninh Tắc Chiến hỏi, thong dong nhìn đối phương.
Đối mặt với khuôn mặt và khí thế mười phần phức tạp của nam nhân này, Tiêu Duyệt Vân khẽ nhếch cằm, thỏa mái nói: "Đầu tiên, ta và đệ đệ cần hai tờ giấy chứng nhận thân phận (cmnd), hi vọng công tử giúp đỡ."
"Thứ hai, nghe nói chỗ khách sạn ta ở này và bệnh viện đều là sản nghiệp của Ninh công tử? Như vậy có thẻ thấy gia đình công tử của cải rất phong phú, thiết nghĩ công tử chắc sẽ không keo kiệt vài đồng tiền, hi vọng công tử có thể tài trợ cho hai người chúng ta một khoản phí dụng nhỏ, không cần quá nhiều, đủ cho chúng ta sinh hoạt không cần lo lắng trong vòng 10 năm là được."
Nói đến đây, hai bên tai tai Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ đỏ lên, dù sao trong tam quan của cậu, giúp người không đợi báo ân mới là điều chính nghĩa, là hào khí can vân của đại tướng quân uy vũ Tiêu gia trọng nghĩa khinh tài, càng là phong thái mẫu tộc danh môn Hoài Nam Quách thị Thư Hương Thế Gia quân tử chi phong.
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của đệ đệ, Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ đỏ mặt vén tóc ra sau tai, hành động đầy nương khí do thiếu niên làm lại giống như cảnh đẹp ý vui.
Mà thôi, ta là Lam nhi, không cần làm quân tử nghĩa hiệp, lúc này thi ân tất cầu báo đáp, sau này chưa biết có còn gặp lại nhau không, không cần nghĩ nhiều.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ, lại nói: "Cuối cùng, mong công tử giúp chúng ta tìm một nơi nương thân, không cần sang trọng tinh tế, sau ba tháng nhất định trả lại cho công tử."
Bộ máy chính phủ ở đây cho dù chậm chạp, bao nhiêu đó thời gian chắc cũng đủ để phê chuẩn thông tin cá nhân rồi, trong lúc đó cậu và Dương nhi cũng hoàn toàn tiếp nhận nơi này, thêm khoản tiền 10 năm, phải có chỗ ở thích hợp chứ, không biết giá phòng nơi này có đắt không, không được thì cũng có thể thuê nhà để ở mà.
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, anh em họ Tiêu bề ngoài vô cùng bình tĩnh nhìn Ninh Tắc Chiến chờ hắn quyết định, trong lòng kì thật lại khẩn trương muốn chết.
Rốt cuộc nam nhân cũng lên tiếng: "Được, tôi đồng ý."
Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu Nhạc Dương chưa kịp vui mừng, liền nghe Ninh Tắc Chiến nói tiếp: "Bât quá, muốn làm giấy chứng minh thân phận, chúng tôi cần họ tên, tuổi tác và thông tin cá nhân của hai