EDITOR: HthyyhtH
——————————
Bỏ cái hình cổ cầm vô minh hoạ cho mọi người nè:
—————————
Ngày hôm sau, Trâu Văn Đào đeo một chiếc khăn quàng cổ vàng phối tím bước vào lớp. Nhìn thấy Tiêu Duyệt Vân còn cố ý nhướng cổ lên, khoe cho y thấy.
Tiêu Duyệt Vân nhịn không được mà bật cười.
"Wow, Văn Đào, mua khăn choàng mới hả? Đây là.... Tử kim vương triều (đội bóng rổ chuyên nghiệp Los Angeles Lakers)" Lý Lâm mắt sắc rất nhanh phát hiện ra trọng điểm.
Trâu Văn Đào gật đầu nói như không thèm để ý: "Được người khác tặng." Ngừng một lát lại nhịn không được mà khoe khoang: "Là tự tay đan đó."
Lý Lâm tấm tắc ngưỡng mộ: "Nữ sinh nào mà có tâm dữ vậy, biết cậu thích đội bóng rổ này. Đẹp chứ?"
Trâu Văn Đào liếc Tiêu Duyệt Vân một cái, khoa trương gật gật đầu: "Siêu đẹp luôn."
Lý Lâm buồn bực kêu to: "Tôi tuyệt vọng với cái thế giới chỉ nhìn mặt này lắm rồi, tại sao không có bạn nữ nào thích tôi hết vậy? Cậu mau chóng quen cô ấy đi, bái bai với thế giới độc thân, lưu lại cho chúng tôi một con đường sống được không?"
Trâu Văn Đào ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi sẽ xem xét."
Tiêu Duyệt Vân nghe không nổi nữa, vội nói chen vào: "Được rồi, đừng nghe cậu ta nói bừa, khăn choàng này là tôi tặng đó."
Lý Lâm vừa nghe, lập tức ngừng tiếng than khóc, chớp chớp mắt, hiếu kì hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại tặng cậu ta khăn choàng?"
Trâu Văn Đào cười đến đắc ý: "Tất nhiên là để cảm ơn người bạn cùng bàn tốt nhất Trung Quốc ngày nào cũng vất vả như tôi rồi."
Lý Lâm không để ý đến hắn, tiến lên sờ khăn choàng, lại bị Trâu Văn Đào ghét bỏ một chưởng đánh bay.
Trong lòng Lý Lâm âm thầm kêu một tiếng "keo kiệt", lại nhịn không được mà hỏi: "Cách phối màu của hoa văn này thật sự không tệ, hơn nữa đan rất tỉ mỉ. Tôi là fan trung thành của đội bóng Los Angeles Lakers, cũng muốn có một cái ghê. Này, Tiêu Duyệt Vân, cậu mua ở đâu vậy?"
Không nghe Tiêu Duyệt Vân trả lời, Trâu Văn Đào vội ngăn hắn ta lại, mau chóng đuổi Lý Lâm về lại chỗ ngồi của hắn, đưa mắt ra hiệu với Tiêu Duyệt Vân: "Tôi mới không muốn đụng hàng khăn choàng cổ với cậu ấy đâu, cậu đừng có nói với cậu ấy đó."
Cuối cùng, vẫn là "uy quyền" của Trâu Văn Đào chiếm thế thượng phong.
.......
Cùng thời gian đó, Phó Lãng đi vào tòa cao ốc của công ty, trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trác Phong bưng cà phê từ phòng pha trà ra, vừa vặn gặp được Phó Lãng, hiếu kì hỏi: "Cái tên nhóc như cậu căn bản là không sợ lạnh, tôi chưa bao giờ thấy cậu đeo khăn choàng, sao thời tiết như hôm nay mà cậu lại đeo?"
Phó Lãng mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không để ý đến hắn.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, Trác Phong càng hiếu kì hơn, vội sáp đến trước cười nhạo: "Nói, ai tặng đây?" Nói xong còn muốn lôi khăn choàng cổ xuống.
Phó Lãng đập bay cánh tay phiền phức của đối phương, lạnh lùng nói: "Dạo này có phải quá rảnh hay không? Vấn đề của kỹ thuật S-11 quyết định xong rồi?"
Trác Phong bị hắn đốp lại, đành phải sờ sờ mũi, bưng cà phê quay trở về văn phòng của mình, bắt đầu tiến vào một ngày làm việc chuyên chú, chỉ ẩn ẩn ghi nhớ việc vừa nãy vào lòng.
Không gấp, dù sao cũng có manh mối rồi, sau này chắc chắn lại có tin tức khác, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
**
Lần thi tháng thứ hai kết thúc chưa được vài ngày, trường trung học Hoa Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc văn nghệ liên quan tết Nguyên Đán. Cũng giống như đại hội thể thao, khối 10 khối 11 như cũ là chủ lực biểu diễn các tiết mục văn nghệ, mỗi lớp phải diễn ít nhất một tiết mục, nhiều lớp có thể kết hợp lại biểu diễn.
Trong một tiết tự học, lớp phó văn nghệ khối 10 11 lớn tiếng thông báo quy định của trường học, sau đó nhận các tiết mục mà các bạn học trong lớp đăng kí.
"Mọi người có sở trường kĩ nghệ gì cũng có thể báo danh, chúng ta có thể dùng nhiều một chút. Người tham gia càng nhiều, càng có thể thể hiện lớp chúng ta đồng tâm hiệp lực." Lớp trưởng Đào Tố Đan ở kế bên bổ sung.
Sau khi yên lặng lên mạng tìm tòi ý nghĩa của "hội liên hoan văn nghệ" xong, Tiêu Duyệt Vân trấn định cất điện thoại, tiếp tục làm bài tập. Đối với chuyện biểu diễn tiết mục văn nghệ trước mặt mấy ngàn người toàn trường y không hề có hứng thú. Lần đại hội thể thao trước nếu như không phải bị bắt như lùa vịt cho đủ nhân số, y cũng sẽ không báo danh.
Các học sinh trong phòng học ríu rít thảo luận, có người đề nghị trực tiếp hát một bài hợp xướng (tốp ca), ngay lập tức bị những học sinh không tình nguyện tham gia đánh cho rớt đài.
Nhảy tập thể, chuyện cười lạnh...... đề nghị về các tiết mục khác mọi người đều cảm thấy hết sức bình thường.
Những người ưu tú tự tiến cử mình ít ỏi không có mấy.
Cuối cùng có người nói vậy thì lớp phó văn nghệ dứt khoát nhảy đơn một khúc là được rồi.
Lớp phó văn nghệ kiêm hoa khôi lớp da trắng xinh đẹp, dáng người thon thả cười ngọt ngào, nói: "Đây là phương án cuối cùng của cuối cùng. Bọn mình vẫn hi vọng mọi người có thể tham dự nhiều họat động tập thể một chút. Dù sao thì tiết mục văn nghệ đoạt giải trong tiệc liên hoan sẽ có tiền thưởng và điểm cộng, được tính vào đánh giá lớp tiên tiến và cờ luân lưu đó."
Mọi người đều đã tham gia tiệc liên hoan văn nghệ vào năm lớp 10 rồi, đối với lãnh đạo trường lúc nào cũng lấy thi đua xếp hạng ra làm mánh lới để tăng thêm tiết mục tham gia vô cùng khinh bỉ, chẳng qua lần nào cũng sẽ ngoan ngoãn trúng chiêu.
Ít nhất, cho dù không tham gia biểu diễn tiết mục, nhưng luôn muốn làm người xem để vỗ tay cổ vũ các bạn học tham gia biểu diễn, bằng không thì quá là không giữ thể diện cho người ta, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ lớp, như vậy tỉ lệ tham gia sẽ không tăng lên sao?
Huống hồ gì, sự bình chọn tiết mục xuất sắc là do ban lãnh đạo trường chấm điểm tại chỗ, tiết mục được yêu thích nhất càng là do khán giả bầu chọn tại chỗ, vào lúc kết thúc tiệc liên hoan sẽ trực tiếp công bố kết quả.
Tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên Đán mỗi năm giống với đại hội thể thao, cũng sinh ra rất nhiều nhân vật nổi tiếng vườn trường, đặc biệt là các mỹ nữ đa tài đa nghệ tham gia biểu diễn tiết mục. Chẳng qua có lúc tiết mục của các nam thần vườn trường cũng vô cùng dễ dàng nhận được sự ủng hộ. Ví dụ như năm ngoái, Phó Nhã Khiêm lên sân khấu biểu diễn một khúc dương cầm, Trâu Văn Đào kết hợp với cậu hát một ca khúc đang lưu hành, vài nữ sinh ở bên cạnh trợ nhảy.
Hát thì không hay mấy, nhưng thắng ở âm sắc hơn nữa không lạc nhịp, chẳng qua Phó Nhã Khiêm đàn dương cầm quả thật quá hay, trợ nhảy cũng rất đẹp, lại cộng thêm màn hình hai bên sườn sân khấu hết sức hiểu tâm lý người xem, đa số thời gian đều là đặc tả hai khuôn mặt tuấn tú.
Cuối cùng, tiết mục này được chào đón nồng nhiệt, đạt được giải thưởng tiết mục được chào đón nhất.
Hội trường trung học Cao Phong có thể chứa được 1600 người, hiệu quả ánh đèn sân khấu vô cùng chuyên nghiệp, lúc tổ chức tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên
Đán hằng năm và các hoạt động quan trọng khác, trường học còn vung tiền dùng một bộ thiết bị quay chụp chuyên nghiệp, lấy hình ảnh toàn hội trường phát trực tiếp trên các đài truyền hình và lưu trữ lại các tiết mục.
Có lúc trường học sẽ mời một ít cựu học sinh nổi tiếng và các khách quý tham dự tiệc liên hoan, cho nên các học sinh muốn vào trường kỹ năng nghệ thuật rất quý trọng cơ hội biểu diễn lần này.
"Tôi nói trước, năm nay đánh chết tôi cũng không hát nữa đâu. Nếu không thì tôi sẽ trở mặt!" Trâu Văn Đào giành thanh minh trước. Có trời mới biết năm ngoái hắn bị buộc phải diễn chung sân khấu với Phó Nhã Khiêm có bao nhiêu bức bối, vậy mà còn muốn hắn hát! Quả là lịch sử đen tối của hắn mà, hận không thể hủy thi diệt tích hết mấy tấm ảnh cùng các video đó.
Lớp phó văn nghệ nghẹn một cục, đưa mắt ra hiệu với lớp trưởng, có chút ngượng ngùng mà nói: "Vậy cậu có tài nghệ gì khác?"
"Sao cứ luôn nắm mãi không buông tôi chứ, để các bạn học khác tham dự không được hả?" Trâu Văn Đào không dễ chịu, hắn thật sự không tình nguyện lên sân khấu cho mất mặt nữa, vừa quay đầu nhìn thấy một người, quyết định khuấy nước đục: "Để Tiêu Duyệt Vân tham gia, cậu ấy nhất định có tài nghệ!" Không có tài nghệ cũng không sao, lên sân khấu là được rồi, đây chính là kinh nghiệm tự mình trải qua của hắn đó.
Tiêu Duyệt Vân nằm không cũng trúng đạn mờ mịt ngẩng đầu, vừa nãy y đang nghiêm túc làm bài, vốn dĩ không chú ý nội dung thảo luận của bọn họ.
Lớp phó văn nghệ nghe Trâu Văn Đào thề son thề sắt, cô đã sớm có ý này nên lập tức vui mừng mà chuyển hướng sang Tiêu Duyệt Vân, hỏi: "Cậu có loại nhạc cụ nào không?"
Người nọ đối mặt hỏi bản thân mình, Tiêu Duyệt Vân hiển nhiên sẽ không giấu diếm, chỉ đành trả lời theo sự thật: "Tôi biết thổi sáo và đàn ngọc (đàn có nạm ngọc)."
Hai mắt lớp phó văn nghệ phát sáng, bổ sung thêm một câu nghi hoặc: "Đàn ngọc sao?"
Tiêu Duyệt Vân nghĩ ngợi, y thỉnh thoảng cũng sẽ thấy, đàn ngọc hiện tại dường như được mọi người quen gọi là.........
"Còn được gọi là đàn cổ."
Biểu diễn đàn cổ tại tiệc liên hoan văn nghệ? Lớp trưởng văn nghệ tưởng tượng đến không khí tràn đầy tiếng hoan hô náo nhiệt năm ngoái, cảm thấy hình như có chút không ăn nhập với không khí của đàn cổ. Trong lúc đang do dự, lại nghe Đào Tố Đan nói: "Vậy thì đàn cổ đi, đặc biệt biết bao nhiêu. Hơn nữa so với thổi tiêu, chơi đàn cổ lộ mặt chắn chắn càng hay hơn, độ hot càng cao."
Lớp phó văn nghệ nghĩ cũng đúng, ngay sau đó cười gật gật đầu.
"Vậy, Tiêu Duyệt Vân, tạm thời quyết định cậu biểu diễn