EDITOR: HthyyhthH
Khi khăn giấy vừa đụng đến mặt Tiêu Duyệt Vân, Phó Lãng vẫn thả lỏng lực đạo theo bản năng.
Tên nhóc này da non thịt mịn, khung xương tinh tế, suy cho cùng vẫn khác với đám quân binh thuộc hạ da dày thịt béo kia của hắn.
Tiêu Duyệt Vân ngẩn ngơ một lát, lý trí lần nữa quay trở lại, phản ứng lại, lập tức thoát khỏi cái ôm của Phó Lãng, rút lấy miếng khăn giấy tự lau mặt mình, thần sắc y dần bình tĩnh trở lại, chỉ là bên tai hơi hơi đỏ lên.
Phó Lãng thấy thế, để tránh cho y gượng gạo, lặng yên lui đến một bên, trong lòng nghĩ, tên nhóc này da mặt còn rất mỏng nữa.
Lúc này, bác sĩ điều trị chính mặc áo blouse trắng đến, sau khi hỏi rõ Tiêu Duyệt Vân có phải là anh trai của bệnh nhân hay không, liền cẩn thận dặn dò các lời khuyên của bác sĩ.
"Nhiệt độ của cậu bé đã giảm rồi, nằm viện theo dõi thêm tối hôm nay nữa, sau khi hạ sốt ngày mai nếu như không tái sốt lại nữa thì có thể xuất viện."
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, kì quái nói: "Đúng rồi, em trai cậu có phải chưa được tiêm vắc xin phòng bệnh* không?" Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của Tiêu Duyệt Vân, trong lòng cô liền hiểu rõ, nhín xuống sự tức giận nói: "Ngày mai trước khi xuất viện thì mau chóng mang cậu bé đi tiêm đi, có thể phòng được nhiều loại bệnh nghiêm trọng. Trẻ em sức đề kháng yếu, nhất định không được quên."
*Kiểu như mấy em bé bên mình vừa sinh ra mấy tháng là phải đi tiêm vắc xin rồi trên cánh tay trái có dấu tiêm đến lớn luôn í.
Nói đoạn, cô lắc đầu, chưa từng gặp qua loại phụ huynh nào như vậy, con cái lớn như vậy rồi mà lại chưa được tiêm vắc xin phòng bệnh.
"Vắc xin phòng bệnh?" Tiêu Duyệt Vân cái hiểu cái không gật đầu.
Bác sĩ thấy vẻ mặt của y không đúng, lại truy hỏi: "Không phải là cậu cũng chưa tiêm chứ?"
Thấy Tiêu Duyệt Vân gật đầu, nữ bác sĩ kì lạ mà hỏi: "Người lớn nhà cậu thì sao?"
Vừa nói, cô vừa nhìn sang kế bên, vị đó chính là khách quý mà viện trưởng dặn dò riêng là phải tiếp đãi cho thật tốt, gian phòng đơn VIP này chính là viện trưởng sắp xếp riêng cho hắn, nhưng là hắn lớn lên một chút cũng không giống như là người nhà của hai anh em da non thịt mịn này.
Tiêu Duyệt Vân hờ hững nói: "Mất rồi."
Nghe đến đó, bác sĩ tức khắc liếc nhìn Tiêu Duyệt Vân một cách thương tiếc, thở dài, sau khi dặn dò y ngày mai cũng đến tiêm vắc xin xong liền không nhiều lởi nữa, rời khỏi phòng tiếp tục kiểm tra phòng bệnh khác.
Phó Lãng ở một bên thấy hết toàn bộ như có điều suy tư, đang muốn mở miệng, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào trước sau bước vào phòng.
"Sao lại thành ra như thế này? Nhóc Tiêu khoẻ hơn rồi chứ?" Trâu Văn Đào vừa vào cửa liền hỏi. Lúc trước hắn thấy Tiêu Duyệt Vân ngây người ở hành lang trường học, tiến lên vỗ vai y, Tiêu Duyệt Vân liền vô hồn bỏ chạy, ngay cả điện thoại rớt dưới đất cũng không hay.
Trâu Văn Đào đực mặt ra nhặt di động lên, thấy màn hình tuy bị quăng vỡ, nhưng vẫn còn có thể dùng, nhưng đã khoá màn hình rồi. Hắn cất điện thoại vào, chuẩn bị ngày mai trả lại cho Tiêu Duyệt Vân.
Ai ngờ sau khi quay về nhà, điện thoại Tiêu Duyệt Vân bỗng nhiên nhận được tin nhắn, Trâu Văn Đào liếc mắt nhìn một cái, thấy là tin nhắn của Phó Nhã Khiêm, nói cậu sẽ đến bệnh viện Ái Hoà thăm bệnh, còn khuyên Tiêu Duyệt Vân đừng quá lo lắng.
Trâu Văn Đào vừa thấy tin nhắn kia, bèn ngay lập tức gọi điện thoại cho Phó Nhã Khiêm, vì thế mới có một màn hai người cùng nhau bước vào phòng bệnh như hồi nãy.
Sau khi nghe được lời giải thích và đảm bảo từ chính miệng bác sĩ, cảm xúc của Tiêu Duyệt Vân đã dần hoà hoãn lại, đối diện với sự quan tâm của bạn bè cũng có thể lấy lại tinh thần trả lời được.
"Bệnh tình có chuyển biến tốt rồi, nếu nhanh thì mai có thể xuất viện." Tiêu Duyệt Vân đáp.
Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào nghe vậy thì liền yên tâm, người trước đem hộp cơm cùng túi quần áo thả xuống bàn, gọi: "Biết mọi người chưa ăn cơm, ăn trước một chút chứ? Đừng để mình đói đến hỏng."
Tiêu Duyệt Vân lại sờ sờ trán đệ đệ, lắc đầu biểu thị bản thâm y không thấy đói.
Lúc này, Tiêu Nhạc Dương mơ mơ màng màng gọi một tiếng ca ca, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tỉnh lại.
Tiêu Duyệt Vân lập tức tiến lên, quan tâm hỏi: "Ca ca đây, đệ cảm thấy như thế nào rồi? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Tiêu Nhạc Dương gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, mềm nhũn nói: "Đệ muốn uống nước."
Tiêu Duyệt Vân ngay tức khắc xoay người đi tìm nước ấm, liền thấy Phó Lãng đã bưng một ly nước đưa đến cho y.
Tiêu Duyệt Vân nói cảm ơn, nhận lấy ly nước, thấy độ ấm vừa phải, vì thế trực tiếp cẩn thận đút nước cho Tiêu Nhạc Dương uống.
Xác định Tiêu Nhạc Dương đã khôi phục lại tinh thần, hơn nữa xác thực đã khoẻ hơn nhiều, tảng đá lớn trong lòng Tiêu Duyệt Vân rốt cuộc mới buông xuống.
Dưới sự nhắc nhở mãi không thôi của Phó Nhã Khiêm, Tiêu Duyệt Vân với Phó Lãng mới mở hộp cơm ra. Mặc dù Tiêu Duyệt Vân nuốt không trôi, nhưng được bạn tốt khuyên lần nữa, không nỡ phụ tấm lòng của cậu ấy, vẫn là ăn một ít.
Phó Lãng hai ba muỗng đã nhanh chóng giải quyết xong cơm tối của mình, một hạt cơm cũng không sót lại. Đây là thói quen được dưỡng thành lúc còn trong quân đội. Chẳng qua, mặc dù ăn cơm như gió cuốn mây tan (ý bảo là ăn siêu nhanh í), nhưng thật ra tận sâu trong lòng Phó Lãng càng nhớ đến tay nghề của Tiêu Duyệt Vân, mấy ngày nay hắn ra ngoài công tác, mỗi bữa cơm đều cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.
Ở lại một lúc, Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào ngày mai còn có một ngày học cuối cùng bèn chào tạm biệt, người sau còn xung phong nhận việc mà nói, ngày mai giúp Tiêu Duyệt Vân mang bài thi đến đây, sau đó sửa và giảng bài thi cho y, giúp y yên tâm xin nghỉ chăm sóc em trai.
Tiêu Duyệt Vân cảm kích nói lời cảm ơn.
Phó Lãng thế nhưng không hề có ý tứ muốn rời đi.
Trước khi rời đi Phó Nhã Khiêm vứt cho anh họ một ánh mắt ý vị thâm trường, Phó Lãng nhìn thấy, không để ý đến.
Tiêu Duyệt Vân lại có chút xấu hổ. Ấn tượng của y với Phó Lãng là một nam nhân trầm mặc kiệm lời, bề ngoài trông như lãnh khốc, nhưng thật ra từ trong những hành động không lời, có thể nhìn ra được nội tâm ôn nhu của hắn, từng chút từng chút một đó, Tiêu Duyệt Vân đều ghi nhớ trong lòng.
Mà hôm nay, từ sau khi lo việc tang ma cho người thân, vực dậy tinh thần vì đệ đệ, đều do đệ đệ thình lình bị bệnh mà tan vỡ hết, có trời mới biết một đường đến bệnh viện y đã nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện đáng sợ.
Tiêu Duyệt Vân vuốt ngực trái của mình, trong đầu hiện lên những lời phê bình hiếm khi nói nhiều của Phó Lãng, cũng như bộ dáng khi nãy của hắn.
Đôi tay hữu lực, ánh mắt kiên định, cao lớn mà ấm áp.
Trong giây phút đó, trên người của hắn, Tiêu Duyệt Vân hoảng hốt như thấy được bóng dáng của huynh trưởng.
Thấy Tiêu Duyệt Vân nhìn chằm chằm em trai đến xuất thần, Phó Lãng nhìn khắp nơi, thấy tạm thời không có việc gì cần mình, bèn đi đến sô pha ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Duyệt Vân hồi thần lại từ trong chuyện xưa, nhìn Phó Lãng ngồi trên sô pha ôm laptop vài lần, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Anh Phó Lãng, anh về đi, em ở đây trông chừng là được rồi."
(Editor: Chính thức đổi xưng hô nhá, mặc dù bé Vân hiện tại chỉ mới xem anh Lãng như anh trai mà thôi....)
Bàn tay đánh bàn phím của Phó Lãng dừng lại một chút, cho rằng âm thanh đánh bàn phím của mình làm ồn đến người bệnh, vì thế khép laptop lại, để ở một bên trên bàn trà, lại móc ra điện thoại của mình, ngón tay tiếp tục chọc như bay vào màn hình.
Sau một lúc lâu, Phó Lãng mới cảm giác được trong phòng một trận yên tĩnh quỷ dị, mới ý thức được Tiêu Duyệt Vân còn đang đợi mình trả lời, mới ngẩng đầu lên, nghĩa bất dung từ nói: "Tôi ở cùng hai người."
Tiêu Duyệt Vân chớp chớp mắt, vậy mà lại không đuổi người đi nữa.
**
Bình nước biển của Tiêu Nhạc Dương đổi từng bình từng bình, Tiêu Duyệt Vân cẩn thận chăm sóc nhóc, còn dưới sự chỉ đạo của hộ sĩ