EDITOR: HthyyhtH
Trong thế giới "Tiên hiệp truyền", kiếm của kiếm tu thông thường đều là kiếm thật mang theo tuỳ thân, nhưng kiếm của kiếm tiên thì lại dựa vào kiếm trong cơ thể tạo thành kiếm khí, trong tâm có kiếm thì trong tay cầm kiếm.
Trong kịch bản, kiếm tiên đem cổ cầm đang bay lượn trong nháy mắt biến thành một thanh kiếm, ở hiện thực đương nhiên là dựa vào tổ hậu kì và tổ chế tác để đạt được hiệu quả.
Cảnh của cùng của kịch bản là trận chiến quyết định cuối cùng lớn nhất của kiếm tiên và phái ma tu.
Các fan não tàn của nam chính lên án rất nhiều ở chỗ này của tiểu thuyết nguyên tác. Bọn họ cảm thấy nam chính khốc suất cuồng bá duệ của mình trong cuộc đại chiến quan trọng nhất thế kỉ của truyện vậy mà lại chỉ có thể làm vai quần chúng, hoàn toàn không đủ nổi trội. May là cuối cùng, sau khi kiếm tiên đánh bại ma tổ, lấy nội đan của hắn đưa cho nam chính gia tăng công lực, còn cứu nữ chính, kết cục đại đoàn viên như này, mọi người cũng liền chấp nhận.
Cơ mà, kịch bản cũng không nhất định sẽ như vậy nhoa.
Trước khi chuẩn bị quay, Tiêu Duyệt Vân dùng một miếng vải lau thân kiếm Minh Nguyệt, đồng thời có chút âu lo nhìn kiếm đạo cụ trong tay diễn viên đóng vai ma tổ.
Thanh kiếm này so với thanh ban đầu đưa cho y thì tốt hơn một chút, ít nhất không phải là vật trang trí, mà là một thanh kiếm nhọn thực thụ.
Nhưng mà, Tiêu Duyệt Vân nghĩ: Cái thanh gọi là "kiếm" đó đoán chừng cũng không có tác dụng gì, cũng không biết chuyển phát nhanh mà y gọi hôm nay có thể đến kịp hay không.
Mấy phút sau, lo lắng của y quả nhiên thành sự thật. Cứ cho là Tiêu Duyệt Vân đã thu lại chút lực đạo, nhưng mà......
Sau mấy chiêu qua lại, đạo diễn Bành mắt sắc lập tức hô cắt.
Người xung quanh cạn lời nhìn kiếm trong tay ma quân cùng Mình Nguyệt kiếm sau khi va chạm vài lần liền lưu lại chiến tích anh dũng -- mấy lỗ thủng to, nhịn không được lại nhìn sang thanh kiếm loé hàn quang trong tay Tiêu Duyệt Vân.
Đạo diễn Bành vẫn là biết nhìn hàng, biết thanh kiếm đó của Tiêu Duyệt Vân tuyệt đối không đơn giản, nhưng trong chốc lát cũng không tìm được thanh kiếm nào khác có thể sánh được với nó.
Một trăm năm trước, ma tổ dùng ma công chiến một trận lớn với kiếm sơn, bị kiếm sơn lấy chênh lệch mỏng manh đánh bại, sau lại quyết tâm dốc lòng tu luyện ma kiếm công, kiệt xuất thiên hạ, lại không có địch thủ, duy chỉ không buông được một trăm năm trước bị bại trận, cho nên muốn tìm kiếm sơn quyết sống mai một trận. Cơ mà kiếm tiên hành tung mơ hồ, Kiếm Tiên sơn cũng chỉ lưu truyền trong truyền thuyết. Không dễ dàng gì mới phát hiện ra một tên Dương Không, ma quân phái đại đệ tử của mình đến tiếp cận đối phương, mục đích là tìm ra kiếm sơn.
Vì vậy nên, ma kiếm của ma tổ yêu cầu phải tuyệt đối là một thanh tuyệt kiếm có thể địch lại kiếm của kiếm tiên.
Kể từ khi nhìn thấy thanh kiếm Tiêu Duyệt Vân mang theo này, Bành Trình theo chủ nghĩa hoàn mỹ tức khắc cảm thấy kiếm lúc trước tổ đạo cụ chuẩn bị quả thật có chút tuỳ tiện, cái dáng vẻ đó, không, còn lâu mới bằng được với dáng kiếm của người ta. Có trách thì chỉ trách ngày trước không nhận ra vấn đề này, kiếm tốt khó cầu, huống chi chỗ hiện tại này hoang sơn dã lĩnh, có chuẩn bị cũng không kịp mất rồi.
Không thể vì như vậy mà lại làm chậm tiến độ của đoàn phim, đầu tư dù có nhiều, cũng không nên đốt như vậy.
"Vẫn nên dùng lại kiếm đạo cụ lúc trước đi." Bành Trình tiếc nuối nói, nhưng không phải đau lòng vì phí tổn hại của đạo cụ, mà là lấy làm tiếc cho thanh kiếm không thể sử dụng của Tiêu Duyệt Vân, suy cho cùng thì hiệu quả sau cùng khi quay bằng thanh kiếm đó khẳng định có thể xứng với "kiếm sơn" hơn kiếm bình thường nhiều.
Nhưng mà, một bên quá đoạt ống kính, kiếm của một bên khác lại quá yếu, như vậy khẳng định sẽ tạo thành sự mất cân bằng, khiến cho một màn PK với BOSS cuối cùng này thành ra quá nghiêng về một phía, vậy thì quá buồn cười rồi.
"Thật ra, hôm trước tôi nhờ người nhà giúp chuyển phát nhanh một thanh kiếm khác sang đây rồi, có lẽ sắp đến rồi." Tiêu Duyệt Vân nói.
"Nhà cậu vẫn còn kiếm? So được với thanh kiếm này của cậu không?" Bành Trình nghe vậy thì ánh mắt tức khắc sáng lên, kiếm của Tiêu Duyệt Vân chính là một thanh kiếm cổ tốt đã được mài đến sắc bén, nhà của người sưu tầm đồ cổ mà hắn quen cũng không nhất định có thể bằng phẩm cấp với thanh này, không ngờ nhà Tiêu Duyệt Vân vậy mà lại có ít nhất một thanh. Hắn lập tức trực quan nhận thức được bối cảnh nhà Tiêu Duyệt Vân chắc chắn không đơn giản, nhất định là xuất thân danh môn, gia tộc lâu đời*.
*家族底蕴 - (底) có nghĩa là đáy, cũng có nghĩa là căn nguyên, nguồn gốc; (蕴) có nghĩa là bao hàm, cũng có nghĩa là cất, chứa. Ghép lại có nghĩa là gia tộc có chiều sâu, lâu đời cũng như có gốc rễ, gia tộc lớn ấy.
Nhưng, trong giới thượng lưu của Dương thành, hình như không có nhà nào họ Tiêu hết.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, đáp: "Tuyệt đối không kém hơn thanh này của tôi." Kiếm của huynh trưởng là thanh hung kiếm chân chính gặp máu trên chiến trường, luận về phẩm cấp kiếm chắc chắn càng tốt hơn thanh kiếm này của y.
Đạo diễn Bành gật gù, luôn miệng bảo y xác định vị trí của chuyển phát nhanh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiện hàng vừa gửi từ Dương thành vào hôm trước thì bất kì một công ty vận chuyển nào cũng đều không thể gửi đến vào hôm nay được, lại không phải gửi trực tiếp từ đường máy bay, nhân viên vận chuyển nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể đến điểm chuyển phát nhanh của huyện nhỏ, còn phải cử người đến giao, thời gian chậm trễ cũng đủ lâu rồi.
Hay là điều chỉnh cảnh quay, quay cảnh có thoại trước? Lúc Bành Trình đang cân nhắc, nhân viên phụ trách trường quay bỗng sang đây thông báo có người đang chờ Tiêu Duyệt Vân trước cửa trường quay, nói là đến đưa đồ cho y.
Tiêu Duyệt Vân và Bành Trình đối mắt với nhau, người sau vui vẻ, thúc giục Tiêu Duyệt Vân mau đi xem thử.
Đợi Tiêu Duyệt Vân đến cửa trường quay, từ xa xa đã trông thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc, y lập tức kinh ngạc vui mừng nhanh chân bước tới, gọi một tiếng: "Anh Phó Lãng."
Phó Lãng vừa quay đầu liền bắt gặp Tiêu Duyệt Vân mặc trang phục diễn màu trắng đang bước nhanh hướng về mình, tốc độ tuy nhanh, nhưng đi đứng vẫn ung dung tao nhã như cũ, không thấy hỗn loạn chút nào, đầu tóc dài màu đen lay động bỗng làm hắn nhớ đến ảnh chụp điều tra được khi trước.
"Anh Phó Lãng, sao anh lại tự mình đến đây?" Tiêu Duyệt Vân tới gần, vui vẻ hỏi, y lẻ loi một mình rời nhà đến cái nơi xa lạ này, cùng những người xa lạ cùng nhau làm công việc xa lạ, mặc dù không sợ hãi, cơ mà có lúc vẫn cảm thấy có chút xíu cô đơn.
Cho nên lúc này nhìn thấy một người quen, bèn tự dưng hiểu được niềm vui sướng "tha hương ngộ cố tri*".
*Trích từ bài thơ "Tứ hỉ (Bốn điều mừng vui)", được in trong sách Ấu học ngũ ngôn thi, đây là bài thơ của một tác giả vô danh. Cả bài như sau: "Cửu hạn phùng cam vũ/ Tha hương ngộ cố tri/ Động phòng hoa chúc dạ/ Kim bảng quải danh thi." (Tạm dịch: "Nắng hạn gặp mưa rào/ Xa quê gặp bạn cũ/ Động phòng đêm hoa chúc/ Bảng vàng thi đỗ cao.")
Tối hôm kia y chia ra liên lạc riêng với đệ đệ và Phó Lãng, báo bình an, đây là việc Phó Lãng dặn dò trước khi y đi.
Kể từ sau khi Tiêu Duyệt Vân rời đi, mỗi ngày Phó Lãng đều tâm thần bất định (bồn chồn).
Bình thường dù có ổn trọng như thế nào thì suy cho cùng Tiêu Duyệt Vân cũng chỉ là một thiếu niên vừa thành niên, một mình y ra bên ngoài, không có đến một người lớn ở bên cạnh, chăm sóc y, trong lòng Phó Lãng luôn cảm thấy không quá dễ chịu.
Đoàn phim sẽ không có ai bắt nạt cậu ấy chứ? Có phải chịu uỷ khuất gì hay không? Có thể không quen khí hậu mà ngã bệnh hay không? Điều kiện quay ngoại cảnh của đoàn phim chắc chắn không tốt, có khi nào ăn không ngon ngủ không được hay không? Tuy rằng đàn ông con trai phải chịu chút trắc trở mài giũa thì mới có thể trưởng thành, cơ mà...... không hiểu tại sao, Phó Lãng cảm thấy nếu như lúc này đổi thành Phó Nhã Khiêm, hắn nhất định sẽ kì vọng vào sự trưởng thành của em họ nhiều hơn, sẽ không lo được lo mất như thế này.
Phó Lãng biết bản chất của Tiêu Duyệt Vân rất mong manh dễ vỡ* (ơ hay cái anh này). hắn không nhịn được có chút hối hận, không nên ủng hộ cậu nhóc ấy đi đóng phim một mình, đáng lẽ nên cho một người đi theo cậu ấy.
*Gốc là 娇贵 - (娇) là mềm mại, yêu kiều, thường dùng dể chỉ người nữ nhiều hơn; (贵) trong (宝贵), quý giá, trân quý. Ý anh Lãng nói ở đây có nghĩa là em Vân rất là nhỏ bé quý giá rất cần được ảnh bảo vệ á.
Nếu như thật sự có chuyện không tốt gì xảy