Hoàng thái hậu hỏi rất nhiều chuyện khi Thẩm Ngọc Diệu ở trong cung, chủ đề xoay quanh một ngày tiểu cô nương ăn uống ngủ nghỉ như thế nào, còn một vài chuyện náo nhiệt nữa.Thẩm Ngọc Diệu liền chọn một ít chuyện thú vị thường ngày khi nguyên chủ chơi đùa để kể, Hoàng thái hậu cười không ngớt, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của bàThanh Trân nghe hoàng thái hậu cười, thở phào nhẹ nhõm, lúc trước chuyện của Thái tử truyền đến Thiên m Quan, Hoàng thái hậu đã tức giận ném vỡ vài chén trà, cả ngày mặt mũi âm trầm.Hôm qua nghe nói Hoàng đế đón cung nữ Đông cung kia trở về cung, còn phong làm Thái tử Lương Viện, lại càng tức giận luôn miệng mắng Hoàng đế hồ đồ, những lời này lọt vào tai Thanh Trân kiên quyết sẽ không nói một chữ nào với người khác.Nhưng Hoàng thái hậu tức giận, chán ăn, Thanh Trân nhìn thấy những tình trạng này, trong lòng nóng nảy, bởi vậy vừa nghe nói Thất công chúa muốn đến Thiên m Quan chơi, bà liền trực tiếp ra cửa đón người.Chỉ hy vọng Thất công chúa đến, có thể khiến Hoàng thái hậu cười một tiếng, quả thật, vừa nhìn thấy Thất công chúa, Thái hậu liền vui vẻ.Thanh Trân đi theo thái hậu ba bốn mươi năm, tình cảm với Thái hậu không tầm thường, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Ngọc Diệu xưng hô cô cô, tuy là cung nhân, nhưng ngay cả Hoàng đế cũng kính trọng bà.Bà nghiêng người, hỏi thiếu nữ cùng đứng bên cạnh: “Không biết Lần này Thất công chúa xuất cung, sẽ ở Thiên m Quan bao lâu, riêng lão nô thì hy vọng Thất công chúa có thể ở lại đến ngày lễ rồi mới đi.”Cửu Cửu Trùng Dương*, tuy rằng còn hơn nửa tháng, nhưng hoàn toàn có thể lôi ra nói.*Tết Trùng Cửu (重九), cũng gọi là tết Trùng Dương (chữ Hán: 重九, tiếng Trung: 重阳 (Trùng Dương)/ Chóng yáng ) theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo m lịch hàng năm.*Lan Hương cẩn thận rũ mắt, cúi đầu trả lời: “Hồi ma ma, lần này công chúa xuất cung vẫn chưa định ngày nào hồi cung, công chúa là người hiếu thuận nhất, lần xuất cung này, có lẽ sẽ ở lại cùng Thái hậu nương nương hưởng lễ.”Thanh Trân gật gật đầu, nhìn Lan Hương: “Cung nhân trước kia Thất công chúa thường mang theo đâu.”Thẩm Ngọc Diệu lần này xuất cung, bên người tổng cộng mang theo bốn đại cung nữ, nguyên chủ tín nhiệm Mai Hương nhất, trước kia khi đi dạo trong cung, thích dẫn theo một mình cung nữ Mai Hương ra ngoài, Thanh Trân đã quen với Mai Hương, chợt nhìn thấy người mới, liền thuận miệng hỏi một câu.Lan Hương lắc đầu: “Tâm tư công chúa quý nhân, nô tỳ không dám tự suy đoán.”Thanh Trân nghe vậy, ngược lại phải đánh giá cao tiểu cung nữ trước mắt này một cái.Lúc trước Mai Hương kia làm việc cẩn trọng ổn thỏa, nhưng đáy mắt không sạch sẽ, nói chuyện làm việc theo tính cách Thẩm Ngọc Diệu, tương đối ngông cuồng, hoàn toàn bất đồng với Lan Hương thành thật cẩn thận.Ngược lại không thể nói ai mạnh hơn ai, phải xem công chúa làm chủ tử thích người nào hơn.Nhưng luận tính tình, Thanh Trân cảm thấy Lan Hương trước mắt so với Mai Hương thích hợp đi theo bên cạnh công chúa hơn, Thất công chúa ngây thơ hồn nhiên, đang cần một người cẩn thận ngày thường quan tâm nhiều hơn một chút.Lúc Thẩm Ngọc Diệu từ trong viện đi ra, liền nhìn thấy Thanh Trân và Lan Hương hình như đang nói chuyện rất vui vẻ, ngươi một câu ta một câu rất náo nhiệt.Đến gần mới biết, là Thanh Trân đang truyền thụ kinh nghiệm cho Lan Hương, nói nếu lúc hầu hạ quý nhân gặp phải chuyện bất ngờ, thì phải xử lý như thế nào.“Lan Hương, ngươi đúng là được tạo hóa ưu đãi, có thể khiến Thanh Trân cô cô tự mình dạy ngươi.” Thẩm Ngọc Diệu đi tới cười nói, thuận thế đề nghị: “Ta thấy Dư Liễu cả ngày đi theo bên cạnh Phụ hoàng, thu nhận không ít nghĩa tử, địa vị của Thanh Trân cô cô cao hơn Dư Liễu, bên người lại không có tiểu bối hầu hạ, Lan Hương thành thật đáng tin cậy, trung thành đáng khen, không bằng Thanh Trân cô cô thu nàng làm nghĩa nữ đi.”“Sao có thể được, lão nô đã lớn tuổi rồi, sao còn có thể làm nghĩa mẫu của cung nhân trẻ tuổi này chứ.’’ Thanh Trân nghe vậy nhăn mặt, năm nay bà cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, tuổi này làm tằng tổ mẫu của Lan Hương cũng được ấy chứ.Thời này người ta thành thân rất sớm, dân gian có rất nhiều người mới hơn ba mươi tuổi đã làm bà nội rồi.Lan Hương vốn có hơi cảm động, nghe vậy lại cảm thấy xấu hổ.Thẩm Ngọc Diệu không sợ loại xấu hổ bị người cự tuyệt này, muốn làm thành chuyện, phải mặt dày, da mặt quá mỏng, vậy thì còn làm được trò trống gì nữa.“Cô cô nói gì vậy, nếu năm đó cô cô xuất cung lập gia đình, hài tử cũng chỉ lớn hơn Lan Hương mười tuổi, cứ coi như là sinh tiểu khuê nữ đi, không phải cũng rất tốt sao, năm đó Lan Hương bị cha mẹ bán vào cung, nàng không có duyên phận với cha mẹ, nếu có thể gặp được nghĩa mẫu đối đãi tốt với nàng, sau này vô luận là xuất cung lập gia đình, hay là ở lại trong cung, đều có thân nhân làm chỗ dựa.’’Thẩm Ngọc Diệu nói một hồi, ánh mắt Lan Hương chua xót, nàng không ngờ công chúa ngày thường cao cao tại thượng, lại nhớ rõ thân thế của một cung nữ như nàng, hơn nữa còn vì nàng mà gắn kết tình cảm.Công chúa đối xử tốt với nàng như vậy, nếu việc này có thể thành công, nàngnhất định sẽ vì công chúa xung phong ra trận, trong lòng Lan Hương âm thầm thề, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thanh Trân.Thanh Trân là đại cung nữ bên cạnh Thái hậu, địa vị không giống những người khác, bà đồng hành cùng Thái hậu đi qua thâm cung tịch mịch hơn hai mươi năm, trong hồi ức thống khổ kia, bà và Thái hậu nâng đỡ lẫn nhau, tình cảm rất sâu đậm.Nếu có thể được Thanh Trân coi trọng, Thái hậu cũng sẽ nhớ rõ.Thanh Trân càng nóng lòng, ai mà không hâm mộ duyên phận con cái, nếu có thể có hài tử ở dưới gối tận hiếu, suốt quãng đời còn lại, đều sẽ có chút hy vọng.Thấy thần sắc hai người đều khẽ lung lay, Thẩm Ngọc Diệu càng thêm hăng hái: “Hơn nữa Thanh Trân cô cô, kỳ thật ta làm như vậy cũng là có tư tâm, thân là công chúa, xuất cung không dễ dàng, Hoàng tổ mẫu đối đãi với ta tốt như vậy, ta lại không thể thời thời khắc khắc làm bạn với Hoàng tổ mẫu.
Hôm nay vừa gặp, thấy Hoàng tổ mẫu gầy đi rất nhiều.
Nếu Thanh Trân cô cô có thể thân thiết với Lan Hương, ngày sau có thể viết thư qua lại với Lan Hương, tiện thể nói với ta một câu về tâm tình của Hoàng tổ mẫu, có dùng bữa đúng giờ hay không, vậy thì quá tốt rồi.”Thanh Trân còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra chỉ là chút lòng hiếu thảo đáng kính.“Thất công chúa quả là một diệu nhân, chả trách trong chư vị hoàng tử công chúa Thái hậu nương nương lại yêu thương Thất công chúa hơn, phần hiếu tâm này của Thất công chúa thật khó có được.
Lão nô nào dám tiện thể nói chuyện với công chúa, lẽ ra mỗi ngày đều phải