Chờ đến cuối cùng thẻ lương thảo của Thạch Thải Vi còn chưa dùng hết, binh lính trong tay lại thiệt hại hơn phân nửa, trận đấu này coi như đã kết thúc.Hai vạn binh tấn công thành một vạn binh của người ta, thành này còn có chiêu hiểm, quả thực là chuyện không có khả năng.Thạch Thải Vi thua nhưng lại không thấy chán nản, thậm chí còn tươi cười, vẻ mặt ngô gia có muội muội mới trưởng thành, thập phần kiêu ngạo.“Trò này thật thú vị, đáng tiếc chúng ta phải trở về, không thể chơi thêm vài ván nữa.” Tần Thục Quân xem tỷ muội Thạch gia quyết đấu, có vài phần vui vẻ, muốn thử lại, nhưng trời sắp tối.Trò sa bàn thực sự là một sự lãng phí thời gian, một vấn chơi gần một giờ, cả hai bên không ngừng suy nghĩ, ngươi tiến ta lùi.Cũng giống như chơi cờ vua, người xem cũng như người chơi, bị cuốn vào một cuộc đọ sức tuyệt vời, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua.Tần Thục Quân nói phải trở về, là chạng vạng hôm nay phải đứng dậy trở về Thiên m Quan.Tỷ muội Thạch gia thì phải trở về kinh thành, trong Thiên m Quan có Hoàng thái hậu, những người còn lại không thể vô cớ đi lên.“Đồ đạc đều đã làm xong, nội dung trò chơi cũng đều rõ ràng, chờ sau này rảnh rỗi lại chơi là được.
Sắc trời không còn sớm nữa, đã đến lúc khởi hành.”Cơm tối phải ăn ở Thiên m Quan, Thẩm Ngọc Diệu nhìn ra bên ngoài, đã gần hoàng hôn.Tỷ muội Thạch gia liếc nhau, hành lễ song song lui ra, sáng sớm hôm sau họ mới đi.Cùng lúc đó, mấy con bồ câu đưa tin bay ra từ hậu viện Phạm phủ, Vu Tam vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Thân vương trong Phạm phủ ngẩng đầu, nhìn thấy bồ câu trắng biến thành một chấm nhỏ trong không trung.Vu Tam khoát tay, thị vệ đi theo nàng ấy nghe theo mệnh lệnh trầm mặc tiến lên.“Chặn một con bồ câu lại.”“Vâng.” Thị vệ đáp một tiếng, sau đó người như mị ảnh lắc mình vào trong đám người.Vu Tam thì xoay người đi về phía khách đ.iếm, công chúa xuất hành, nàng ấy nhất định phải đi theo.Đoàn xe thật dài rất nhanh từ khách đi.ếm chạy ra, Thẩm Ngọc Diệu cùng Tần Thục Quân lúc đến đều rất khiêm tốn, nhưng khi trở về lại rất khoa trương.Một là bởi vì không cần phải giấu diếm thân phận nữa, hai là, Thân vương sẽ cùng các nàng đến Thiên m Quan.Một công chúa, một vương gia còn có một Thái tử Lương Đệ, ba người này xuất hành, ít người thì quá nguy hiểm.Xe ngựa nhỏ của Thẩm Thanh Cẩn chờ ở ngoài thành.“Vương gia, Ngọc Dương công chúa tới rồi.” Đào Lý xa xa đã nhìn thấy đoàn xe, thấp giọng bẩm báo với Vương gia trong xe.Thẩm Thanh Cẩn vén rèm xe ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài, thấy nhiều người như vậy, không thích nhíu mày.Hắn cũng không thích phía sau có một đống người đi theo, mà muội muội này của hắn giống như là cố ý đối nghịch với hắn, đi đâu cũng mang theo một đống người.“Đi trước đi.’’ Thẩm Thanh Cẩn không muốn đi cùng mấy người Thẩm Ngọc Diệu.“Nhưng vương gia, Thiên m Quan bên kia nếu không có công chúa…”Đào Lý sợ bọn họ đến Thiên m Quan trước, sau đó cấm vệ bên Thiên m Quan sẽ cản bọn họ lại.Khác với Thẩm Ngọc Diệu phụng chỉ xuất kinh, đến Thiên m Quan làm bạn với Thái hậu, còn rất được Thái hậu yêu mến, Thẩm Thanh Cẩn là tự mình xuất kinh.Hoàng tử Đại Trang sau khi tròn mười lăm tuổi, chỉ cần không chạy đến nơi quá xa làm loạn, là có thể tùy tiện đi lung tung ở phụ cận kinh thành.Thẩm Thanh Cẩn chần chờ, chỉ cần nghĩ đến mình bị cự tuyệt ngoài cửa, mặt mũi Thẩm Thanh Cẩn liền có chút đau.“Tam huynh ở đây chờ Ngọc Dương sao? Xe ngựa nhỏ kia cũng quá ủy khuất Tam huynh rồi, không bằng lên xe Ngọc Dương đi, huynh muội ta cũng dễ nói chuyện hơn.”Trong lúc Thẩm Thanh Cẩn chần chờ, đoàn xe của Thẩm Ngọc Diệu đã đến gần, Thẩm Ngọc Diệu trực tiếp vén rèm xe ra, hướng về phía Thẩm Thanh Cẩn hô.Thẩm Ngọc Diệu hiện tại còn chưa tới tuổi cập kê, hơn nữa hai người chính là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng không có gì to tát.Thẩm Thanh Cẩn vừa lúc muốn hỏi Thẩm Ngọc Diệu rốt cuộc tính toán xử lý đám người chưởng quầy như thế nào.Hắn ừ một tiếng, nhảy xuống khỏi xe ngựa nhỏ, vài bước đến trước xe ngựa lớn của Thẩm Ngọc Diệu, không đợi cung nhân lôi ghế ngựa ra, tay chống đỡ, dễ dàng nhảy lên xe ngựa.Cách cư xử có phần không phù hợp với hình tượng bình thường của hắn, nhưng đủ phóng khoáng tiêu sái.Những người ngồi trên những chiếc xe ngựa thỉnh thoảng đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt, dừng lại bên lề đường để nhường đường.Đoàn xe nhanh chóng rời đi, người đi đường và xe ngựa lục tục trở lại đường lớn.Mặt mày như họa, thiếu nữ mang theo ba phần ốm yếu hạ rèm xe, thấp giọng ho khan hai tiếng, nha hoàn đi theo bên cạnh vội vàng rót cho nàng ta một ly nước.“Đường tiểu thư, uống một ngụm nước nhuận họng đi.
Mấy ngày nay khô hanh, trên đường có nhiều cát bụi, ngài nên ở trong nhà, ra ngoài khó tránh khỏi lại ho nặng hơn.”Lúc tiểu nha hoàn nói chuyện, thập phần thương tiếc nhìn thiếu nữ trước mắt.Thiếu nữ yếu đuối không ngừng ho, mặc cho ai thấy đáy lòng đều sẽ sinh ra thương hại, cảm thán nàng tuổi còn trẻ, đã bị bệnh tật quấn thân, thật là không dễ dàng gì.Thiếu nữ lắc đầu: “Đường tỷ ở bên ngoài, bởi vì ta nên mới cãi nhau với người khác, nghe nói còn động thủ, ta há có thể không đến xem.”Tiểu nha hoàn nghe vậy, cau mày: “Đường tiểu thư ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Nhị tiểu thư khẳng định không phải bởi vì ngài mới đánh nhau với người khác.”Thạch Hiểu Hiểu kỳ thật cũng biết, trước khi nàng ta tới kinh thành, Thạch Thải Văn và Dương Khả Khanh không biết đã từng đánh nhau bao nhiêu lần.Nàng ta nói như vậy, quả thực là đang dát vàng lên mặt mình.Nhưng nếu trước tiên không lôi mâu thuẫn đặt lên người mình, thì sao có thể giải thích là do Thạch Thải Văn tự mình nhìn Dương Khả Khanh không vừa mắt đây.Thạch Thải Văn là nhị tiểu thư chính quy của Thạch gia, con gái ruột của Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh, nàng ta cùng lắm cũng chỉ là thân thích xa của Thạch Bành Sinh, nữ nhi của một tiểu quan mà thôi, so thế nào được?Ăn nhờ ở đậu thì nên có vài phần nhãn lực.Huống hồ hôm nay không đặt vấn đề lên người mình trước, ngày mai, sẽ có người bởi vậy mà sinh lòng bất mãn với nàng ta.Tỷ như Thạch Thải Vi cực kỳ yêu thương muội muội, Thạch Bành Sinh cực kỳ sủng ái nữ nhi do thê tử Giang thị sinh ra.“Đừng nói bậy, ngày sau nếu để ta nghe được ngươi lén nghị luận về đường tỷ, cẩn thận ta bán ngươi đi đấy.”Mặt mũi tiểu nha hoàn trắng bệch, vội vàng cúi đầu nhận sai.Thạch Hiểu Hiểu lúc này mới hài lòng.“Vô duyên vô cớ, nhị đường tỷ sẽ không động thủ, nhất định là vị Dương đại tiểu thư kia cố ý khiêu khích, Dương gia không ai là người tốt.
Vừa lúc, nghe nói Dương đại tiểu thư kia còn ở Ngọc Độ