Trên con đường mòn, bóng râm chống lại sự tấn công của hơi nóng mùa thu, Thanh Trần rảo bước nhẹ nhàng đi về phía trước, dần dần, nàng ấy nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.
“Hức hức hức…”Như có ai đó nhỏ giọng nức nở.
Thanh Trần nhún nhún vai, nghe thấy tiếng khóc sau lưng mà dựng tóc gáy, thấp giọng niệm Thanh Tĩnh Kinh, lúc này trong lòng mới có chút can đảm, chuẩn bị đi xem một chút.
Thiên m Quan nằm trên núi, đường núi khó đi, ngoại trừ lối đi được đào thủ công ra, những con đường còn lại đều dễ nhầm hướng.
Thanh Trần đoán có thể là có vị khách nào đó đi nhầm đường, nàng ấy muốn tìm người, đưa về phòng cho khách là được.
Dù sao loại chuyện này, tuyệt đối không liên quan gì đến thần quỷ! Không!Xuyên qua những bụi cỏ rậm rạp, đi qua những cái cây cao lớn, Thanh Trần nhìn thấy một tảng đá lớn, tiếng thút thít càng ngày càng gần.
Chắc là có người ở xung quanh rồi! Ngay khi Thanh Trần vừa định nâng cao giọng hô, liền nghe thấy một tiếng hét trước.
“Ai ở đây giả thần giả quỷ!”Thanh Trần không kịp chuẩn bị, bị giọng nói đột ngột xuất hiện làm giật mình, đến cả nàng ấy cũng như vậy.
Nữ tử kia vốn bởi vì bị lạc đường mà không biết phải làm thế nào, giờ lại càng thêm hoảng loạn, trực tiếp bị dọa đến bắt đầu nấc cụt.
Trong hoàn cảnh kịch tính như vậy, lại có người nấc lên, bầu không khí thực sự rất ngượng.
Nam nhân đi theo âm thanh, dường như cũng ý thức được mình đường đột, im lặng trong nháy mắt.
“Tại hạ thất lễ, cô nương lạc đường sao?”Thanh Trần luôn cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
Thiếu nữ lạc đường kia còn đang nấc cụt, vì không muốn thất lễ, nàng hình như còn như nín thở trong chốc lát, miễn cưỡng bình tĩnh lại, giả vờ trấn định nói: “Công tử không cần lo cho ta, ta có thể tìm được đường về.
”Nàng có vẻ rất cảnh giác với người tới, cho nên không muốn đi theo người tới, nói dối nói mình có thể tự trở về.
Vừa nghe liền biết là nói dối, nếu thật sự có thể trở về, còn ngồi ở chỗ này lén khóc à.
Thanh Trần âm thầm cảnh giác, nếu nam tử kia thật sự là kẻ xấu, nàng ấy sẵn sàng kêu lên một tiếng, gọi mọi người tới đấy!Thanh Trần cũng có thể nghe ra lời nói dối của thiếu nữ, công tử kia đương nhiên cũng hiểu, nhưng hắn không vạch trần, mà xoay người rời đi, trước khi đi còn lưu lại một câu: “Xin cô nương chờ một lát.
”Đúng vậy! Đây chính là vị huynh trưởng ruột thịt của Ngọc Dương công chúa, Thân vương lúc trước đã từng đặt chân đến Thiên m Quan!Bởi vì Thân vương vội tới vội lui, Thanh Trần chưa thấy qua được mấy lần, sở dĩ đến nay vẫn còn có tượng, là bởi vì mỗi lần Ngọc Dương công chúa nói đến vị Tam huynh này, tâm tình rõ ràng đều trở nên không vui cho lắm.
Từ góc độ của Thanh Trần nhìn không thấy bộ dáng thiếu nữ, chỉ có thể nhìn thấy một thân xiêm y màu thu hương, màu sắc kia hòa vào trong núi non, tăng thêm ba phần sảng khoái, tựa như cái không khí khô nóng của mùa thu đều bị gió núi thổi tan.
Vị tiểu thư kia lại rất nghe lời, đối phương không cho nàng đi, nàng liền thật sự không đi, ở tại chỗ thành thật chờ.
Thanh Trần có chút chần chờ có nên dẫn người rời đi hay không, huynh trưởng của Ngọc Dương công chúa cũng không đến mức là người xấu chứ?Ngay khi nàng ấy đang do dự, Thẩm Thanh Cẩn vừa mới rời đi đã trở lại, còn có một Khôn đạo đi theo phía sau hắn.
Nhìn thấy thiếu nữ e dè như nai con trong rừng, Thẩm Thanh Cẩn dừng ở một chỗ khá xa, gật gật đầu với nàng, xoay người rời đi.
Khôn Đạo tiến lên, nói với thiếu nữ: “Tiểu thư lạc đường sao?”Hiển nhiên, đây là người Thẩm Thanh Cẩn cố ý tìm tới dẫn đường cho thiếu nữ.
Ý thức được vị công tử chưa từng gặp mặt có ý tốt, thiếu nữ có chút xấu hổ cười cười, gật gật đầu.
“Đạo trưởng, ngài có biết vị công tử kia tên họ là gì, ở phủ nhà ai không?” Thiếu nữ nghĩ, lần sau gặp lại, nhất định phải cảm tạ đối phương.
Khôn Đạo cười mà không nói, hiển nhiên là biết, nhưng không tiện nói.
Thiếu nữ hiểu được, thân phận của vị công tử kia tất nhiên không tầm thường, không phải người nàng có thể hỏi thăm.
Nàng không nhiều lời nữa, đi theo Khôn Đạo rời đi.
Trong lúc đi, khăn tay bên hông rơi xuống, nàng không hề hay biết.
Trên góc khăn rơi trên bãi cỏ thêu một chữ thanh tú “Oánh”.
Thanh Trần thấy mọi người đều đi rồi, cũng không còn náo nhiệt để xem, trong bụng đang đói cồn cào, xoay người đến phòng ăn.
Khăn tay rơi xuống, cuối cùng bị giày thêu gấm mây giẫm lên, sau đó bị chủ nhân đôi giày nhặt lên, phủi sạch bụi bặm, bỏ vào trong ngực.
Nếu Thẩm Ngọc Diệu ở hiện trường, nàng nhất định sẽ vây xem toàn bộ quá trình, sau đó sẽ phun tào suốt cả quá trình.
Đây là cốt truyện cuộc gặp gỡ ngôn tình cổ lỗ sĩ gì vậy trời?Đáng tiếc nàng không có ở đây, hết thảy sau này chỉ có thể biết được từ miệng Thanh Trần.
Giờ phút này Thẩm Ngọc Diệu đã ngồi xuống trong yến tiệc, Đế Hậu vừa mới lên tới núi, đi sửa sang lại quần áo.
Những người còn lại cũng lục tục đi tới, Thẩm Ngọc Diệu là người đầu tiên ngồi xuống, toàn bộ ỷ vào đặc ân vì sống ở Thiên m Quan.
Bởi vì Thái hậu an bài cho nàng vị trí rất dễ thấy, cho nên sau khi ngồi xuống, nàng buộc phải tiếp nhận những ánh mắt dò xét từ mọi phía, dù là công khai hay lén lút.
Thẩm Ngọc Diệu ngược lại tự nhiên hào phóng, tùy ý người khác đánh giá, ngẫu nhiên chạm mắt với người khác, còn cười cười với đối phương.
Đại đa số triều thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị Ngọc Dương công chúa trong truyền thuyết được bệ hạ cực kỳ yêu thích này.
Hôm nay vừa thấy, quả thật trăm nghe không bằng một thấy, lời đồn đãi nói Ngọc Dương công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nàng rõ ràng là ngây thơ hồn nhiên, tính tình ôn hòa mà!Rất có khí phách thong dong của công chúa Đại Trang bọn họ!Ấn tượng đầu tiên của các triều thần đối với Thẩm Ngọc Diệu rất tốt, Thẩm Ngọc Diệu lại chẳng có ấn tượng gì với những triều thần kia.
Hết cách rồi, vị trí của nàng cách bọn họ rất xa, trừ khi nàng không ngừng nhìn trái ngó phải, nếu không bình thường chẳng nhìn thấy rõ người nào cả.
Vị trí của nàng gần như là đứng đầu hàng ngũ công chúa, bên cạnh đại công chúa.
Đại công chúa và phò mã còn chưa tới, nhị công chúa hôm nay thân thể không khỏe, ở trong cung tĩnh dưỡng, Tam công chúa và Tứ công chúa ngồi cùng một chỗ náo nhiệt nói chuyện, Ngũ công chúa cúi đầu, ngồi ở góc không nói một lời.
Lục công chúa ấy à! Thẩm Ngọc Diệu quay đầu, nhìn về phía vị công chúa phía sau đưa tay chọc nàng ấy: “Lục tỷ có chuyện gì muốn nói với ta không?”“Từ sau lễ Trung thu, ta gần như chưa từng gặp tỷ, tỷ không đến thư phòng đọc sách, cũng không đi đâu du ngoạn, ngày nào cũng đi tới đi lui trong ở Thiên m Quan vắng vẻ này làm cái gì?”“Lúc trước tới phụ cận du ngoạn, sau đó liền ở cùng Hoàng tổ mẫu nói chuyện.
Đúng rồi Lục tỷ, gần đây ta có tập võ, tập võ thật sự rất thú vị, Lục tỷ có muốn tập cùng muội muội không!?”Nghe xong lời này, biểu tình của Lục công chúa cứng đờ.
Nàng ấy lắc đầu, học Ngũ công chúa, không có ý định chủ động nói chuyện.
Thẩm Ngọc Diệu thấy vậy, cũng không mở miệng nữa, quay đầu đi, các nàng cũng không thân thiết, nói thêm vài câu nữa, ngón chân Thẩm Ngọc Diệu đào thủng sàn nhà mất!Trò chuyện với anh chị em không quen thuộc, giống như tết đến, được ba mẹ đưa đi chúc tết người thân chưa gặp được mấy lần vậy!Nhân duyên của nguyên chủ ở trong đám huynh đệ tỷ muội không tốt cho lắm, về phía các huynh đệ thì cũng tạm được, dù sao Thái tử và nguyên chủ cũng rất thân mà.
Nhưng về phía tỷ muội, lại là mối quan hệ đơn phương ác liệt.
Không phải nguyên chủ chán ghét các công chúa khác, mà là các công chúa khác chán ghét nguyên chủ.
Nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến việc mối quan hệ tỷ muội không được tốt là sự phân biệt đối xử của Hoàng đế.
Trong hoàng tộc Trầm thị, tên hoàng tử đặt tựa Tòng Thủy