Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau

Cô đi cứu hắn


trước sau

Editor: Ochibi

Bóng đêm thâm trầm, trăng tròn sáng tỏ treo trên bầu trời, trong rừng rậm cây cao che trời, hướng lên trên nhìn chỉ có thể thấy màn trời vỡ nát.

Xung quanh dày đặc màu xanh sẫm, bóng cây lay động khiến lòng người nhút nhát, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm chui từ dưới đất lên.

Nấm mấp máy đã bò đến đầu gối Thư Sâm Nhuyễn, cô cảm giác đầu gối dưới hai chân đau đớn như bị kim đâm.

Vì sợ nấm bị chém xong sẽ càng nhiều hơn, Thư Sâm Nhuyễn không dám dùng dao. Không dám dùng tay chạm vào, cô cất dao về vỏ rồi dùng sức đẩy ra. Nhưng mà dưới đáy nấm có chất lỏng sền sệt, như keo nước, Thư Sâm Nhuyễn rút không ra.

Thư Sâm Nhuyễn ép buộc bản thân bình tĩnh lại, tìm kiếm trong ba lô. Cô thấy bên trong có một cái bật lửa, nhưng nấm biến dị này có sợ lửa không?

Thư Sâm Nhuyễn nhớ tới hôm nay gặp được thực vật biến dị biết phun lửa, cô không ôm hy vọng bật lửa có tác dụng.

Ngọn lửa màu u lam bật ra, Thư Sâm Nhuyễn để sát ngọn lửa vào nấm trên đất, một mảnh nhỏ nấm nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt, bốc cháy lên khói trắng.

Khói này cũng không có mùi lạ khi bị đốt cháy, ngược lại là mùi hương cỏ cây quen thuộc, hương vị xâm nhập xoang mũi, Thư Sâm Nhuyễn lập tức cảm giác choáng váng.

Thư Sâm Nhuyễn cắn chặt môi, vị máu lan tràn trong khoang miệng, đồng thời đau nhức cũng khiến cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Quá đau, nếu không phải vẫn chưa tìm được thảo dược biến dị, cô sẽ không ra tay tàn nhẫn với mình như vậy đâu. Trong mắt Thư Sâm Nhuyễn mờ mịt hơi nước, tay lại rất nhanh nhẹn đốt nấm.

Có đồ tác chiến bảo hộ, lúc ngọn lửa trúng người cũng không đau. Phiền một cái là khói sau khi nấm bị thiêu đốt, nó có tác dụng khiến người choáng váng.

Đốt sạch sẽ nắm trên chân xong, Thư Sâm Nhuyễn vội vàng chạy ra khỏi lều.

Cô nhìn đám nấm còn thừa không cam lòng vặn vẹo, vọt tới bên cô, cùng với âm thanh mỏng manh: “Ăn luôn ngươi…… Ăn luôn ngươi……”

Thư Sâm Nhuyễn sợ tới mức lập tức kéo khóa kéo bên ngoài lều lên, cách tầng vải dệt, cô thấy nấm bò lên trên bốn phía lều, vải lều như bị chất lỏng nào đó tẩm ướt, xuất hiện điểm điểm màu trắng.

Nấm này muốn bò ra……

Cái thứ này cô không đối phó được!

Thư Sâm Nhuyễn quyết đoán không để ý tới lều mình nữa, cô chạy tới lều gần nhất, muốn xem tình hình người bên trong.

“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! Có nguy hiểm!” Thư Sâm Nhuyễn chụp lều kêu to, nhưng bên trong không có chút động tĩnh nào. Chỉ sợ mọi người đều đã trúng chiêu, bị nấm mê choáng.

Thư Sâm Nhuyễn rút dao ngắn ra, dùng sức rạch lều. Nhưng vảu lều quá cứng, Thư Sâm Nhuyễn phí rất nhiều sức mới cắt ra được một đường lớn.

Cô nhìn vào bên trong, chỉ thấy một mảnh trắng xám, trên mặt đất có hình người nhô lên. Người nọ bị rậm rạp nấm bao trùm, như một khối xác ướp.

Thư Sâm Nhuyễn chịu đựng ghê tởm với nấm chui vào, bắt đầu từ chân người nọ dùng lửa đốt.

Nấm biến dị trong đều ngọ nguậy lên, khói trắng dày đặc, Thư Sâm Nhuyễn ngừng thở, cuối cùng đốt sạch sẽ nấm trên người hắn.

Nấm trên đất vẫn đang chuyển động, muốn bò lên người hai người. Trên cổ và mặt hắn cũng có nấm, chỗ đó không có đồ tác chiến bảo hộ, Thư Sâm Nhuyễn không dám dùng lửa.

Cô dùng sức chụp đánh bả vai người này, kêu lên: “Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Cô kêu trong chốc lát, người trên mặt đất rốt cuộc cũng có phản ứng.

Mí mắt hắn như bị cái gì dính, mất rất nhiều sức lực mới mở được. Trên đầu trên cổ cũng là loại cảm giác dính dính này, hắn duỗi tay lấy ra, vậy mà thuận lợi gỡ nấm xuống.

Khi hắn dùng sức siết nấm, nấm nho nhỏ kia chia năm xẻ bảy, bay ra từng sợi khói trắng.

Hắn nghe được có người nói “Đừng thở, khói này có thể choáng người”, thế nên hắn làm theo, mới không ngất lần nữa.

Thư Sâm Nhuyễn bây giờ mới nhìn ra, người này là Tiết Phàm.

Tiến hóa giả lực lượng hoàn toàn khác với Thư Sâm Nhuyễn, cô gỡ những cây nấm này còn khó hơn gỡ keo nước vạn năng, Tiết Phàm làm lại dễ như trở bàn tay.

“Tình hình thế nào?” Tiết Phàm nhìn nấm đầy đất, khó hiểu nhìn Thư Sâm Nhuyễn xuất hiện ở lều hắn.

“Nấm biến dị này
có thể tỏa ra khí khiến người hôn mê, chúng ta coi như bị đánh lén.” Thư Sâm Nhuyễn giải thích dăm ba câu về tình huống, ngữ tốc vội vàng: “Những lều khác cũng giống thế này!”

Tiết Phàm nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: “Mau đi cứu người!”

Hắn vội vàng lao khỏi lều, hướng tới lều cách vách. Khác biệt giữa tiến hóa giả lực lượng cấp năm và dị năng giả cấp một trong một khắc này quá rõ ràng, Tiết Phàm không cần cả dao, ra sức một cái đã xé lều ra rồi.

Tình huống bên trong với lúc đầu Thư Sâm Nhuyễn nhìn thấy không khác lắm, Tiết Phàm lập tức lột nấm trên mặt người nằm đó ra. Người này là bạn học Tiết Nhất Minh, từ bên ngoài nhìn lều nào cũng giống nhau, Tiết Phàm ngay sau đó đã lao vào một cái, cũng không biết bên trong là em họ hay ai.

Nấm ở trên người hắn rất lâu, dịch nhầy có tính ăn mòn rất nhỏ, làn da lộ ra ngoài đã bị thương, một mảnh màu máu.

Thật ra mặt và tay Tiết Phàm cũng có chút hồng, tuy hắn cũng bị chất nhầy lây dính, nhưng hắn là tiến hóa giả lực lượng cấp năm, hắn mạnh và dịch nhầy không gây thương tổn nghiêm trọng với hắn.

Bạn học Tiết Nhất Minh là tiến hóa giả lực lượng cấp bốn, dù chỉ chênh lệch một cấp, trên thực tế lại yếu hơn rất nhiều.

Cứu người ra khỏi nấm, Tiết Phàm kéo cậu ta ra ngoài lều

“Lý Cảnh Nhiêu, tỉnh đi, Lý Cảnh Nhiêu!” Tiết Phàm kêu vài lần cậu ta đều không phản ứng, hắn do dự một chút, quyết định cứu những người khác ra trước.

Nấm không chỉ có dịch nhầy ăn mòn, cũng có khả năng lấp kín miệng mũi khiến người hít thở không thông. Hiện giờ Lý Cảnh Nhiêu coi như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng người khác còn trong nguy hiểm!

Lều bốn người bọn họ cách nhau gần nhất, lúc Tiết Phàm kéo Lý Cảnh Nhiêu ra ngoài, Thư Sâm Nhuyễn đã làm nát lều Tiết Nhất Minh, cô dùng tay gẩy gẩy đám nấm vẫn bất động, nên tiếp tục dùng lửa đốt.

Tiết Phàm chạy tới, dễ dàng cứu em họ ra khỏi lều, nhưng cũng giống như Lý Cảnh Nhiêu kêu không tỉnh.

Tiết Phàm đã nhìn ra, một khi chạm vào nấm kia nó liền toả khói mê, hắn nhắc nhở Thư Sâm Nhuyễn: “Mang mặt nạ phòng độc đi.”

Thư Sâm Nhuyễn lúc này mới nhớ, trang bị trường phát có mặt nạ phòng độc.

Nhưng mà lều cô đã đầy nấm! Nấm trong lều của Tiết Nhất Minh và Tiết Phàm gần như bị cô đốt hết, Thư Sâm Nhuyễn chạy vào lều Tiết Nhất Minh, tìm được ba lô lấy ra mặt nạ phòng độc.

Hoắc Dịch Hoài là lực lượng cấp bảy, nấm không gây thương tổn nhiều đến hắn, nhưng người phía sau thì không nhất định thế. Mấy phút buổi tối, khả năng sẽ có người bị khởi động thiết bị thoát thân, bị trục xuất.

Tốc độ cứu người của Thư Sâm Nhuyễn chậm, Tiết Phàm bảo cô đến phía trước cứu Hoắc Dịch Hoài, hắn chạy đến đằng sau cứu những người khác.

Thư Sâm Nhuyễn nghe theo hắn sắp xếp, tìm được mặt nạ phòng độc xong liền chạy tới lều phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện