Làm Nũng Livestream Hàng Ngày

25: Muốn Đăng Ký Quq


trước sau


Muốn đăng ký QuQ
Đỗ Dật Văn trả lời lại hỏi, "Có những ai?"
Chu Kiến chắc đang ngồi chơi điện thoại, khi nhận được tin của anh thì nhanh chóng trả lời: "Mấy người ah em trong nhóm chúng ta đều tới!"
Đỗ Dật Văn và Chu Kiến khi còn học đại học cùng nhau đăng ký tham gia cuộc thi khởi nghiệp.

Để đăng ký một nhóm phải có năm người.

Một dự án phải có đầy đủ, thiết kế sản phẩm, xây dựng kế hoạch phát triển, cơ cấu và cách hoạt động của sản phẩm khi đưa vào thị trường, tất cả sẽ được ban hội đồng chấm và nhận xét.
Cuộc thi này tất cả các sinh viên có thể tham gia, nhưng chủ yếu tham gia đều là sinh viên khoa kinh tế.

Nhóm của Đỗ Dật Văn là nhóm duy nhất không phải khoa kinh tế, anh cũng là nhóm trưởng của nhóm đăng ký dự thi lần này.
Đỗ Dật Văn là sinh viên tài chính nhưng năng lực công nghệ sản xuất, thiết kế sản phẩm đều vượt trội so với những người còn lại.

Được sự dẫn dắt của Đỗ Dật Văn, nhóm họ tham gia thi đấu như chẻ tre, vững vàng ở top đầu từ vòng loại đến chung kết.

Nếu không phải đến chung kết gặp đội quá mạnh thì bọn họ không phải ngậm ngùi ở giải nhì.
Chu Kiến nhớ lại không khỏi ngậm ngùi, sau đó gửi tin nhắn cho Đỗ Dật Văn, "Anh em đây biết cậu ít nói, nếu cậu muốn gặp ai thì nói cới tôi, tôi đi hỏi thăm cho."
Đỗ Dật Văn cầm điện thoại trên tay phải, ngón tay vuốt vuốt màn hình, tay trái chống cằm suy nghĩ, rồi trả lời: "Người đó có tới không?"
Chu Kiến sửng sốt, "Ai cơ?" Hắn vừa nói xong thì nhớ ra gì đó, "Cậu muốn nói đến người đội trưởng giành giải nhất kia hả?"
Nhóm bọn họ năm đó tham gia giải khởi nghiệp, vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ lấy được giải nhất.

Nhưng lại nhảy ra một nhóm mới, ở vòng thuyết trình phản biện dự án làm cũng đủ làm cho nhóm họ thua.


Đội trưởng của nhóm kia chỉ mới 18 tuổi nhưng năng lực về tài chính được xem là thiên tài, cả bề ngoài và trí tuệ đều xuất sắc.

Cậu ta nhảy lớp để dự tuyển vào trường đại học của họ, cậu cũng là người gần nhất đạt được xuất tuyển thẳng của khoa kinh tế.

Không may là thời gian sau đó có thể là sức khỏe không tốt nên đã tạm dừng việc học.
Chu Kiến xoa đầu một cái rồi nói, "Người anh em, không phải cậu vẫn còn nhớ thương người ta đấy chứ? Cậu ta đã nghỉ học một năm rồi, cậu còn nhớ mãi không quên.

Không phải là thích người ta đó chứ?"
Đỗ Dật Văn lười để ý đến hắn, trả lời thẳng thừng, "Cậu ta có tới không?"
"Không tới," Chu Kiến: "Lộc Duy, cậu ta cũng chưa tốt nghiệp mà, chắc sẽ không tham gia hội cựu sinh viên đâu.

Cậu đừng nghĩ nhiều."
Đỗ Dật Văn đang dùng ngón trỏ vuốt điện thoại thì dừng lại một lúc, ý muốn kết thúc đề tài này: "Tôi không đi."
Chu Kiến vội vàng nói, "Đừng đừng đừng! Anh trai, cậu phải tham gia, mọi người đã lâu không gặp nhau rồi..."
Đỗ Dật Văn: "Thứ bảy tuần trước, khách sạn Thiên Long?"
Chu Kiến lập tức sửa lại, "...Thì là đã lâu không về thăm trường cũ!"
"Cậu đừng vội quyết định như thế, nghĩ lại lần nữa, mãi tuần sau mới tổ chức." Chu Kiến suy nghĩ gì đó rồi nói thêm một câu, "Tôi sẽ hỏi thăm thông tin của Lộc Duy giúp cậu."
Chờ đến khi Đỗ Dật Văn và Chu Kiến nói chuyện xong, anh tắt wechat đi thì nhận được tin nhắn âm thanh chúc ngủ ngon của LuVi gửi qua QQ, vẫn là câu nói cũ đấy "Chồng ơi, ngủ ngon."
Chỉ gửi một cậu ngắn gọn, nghe qua đã có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt xấu hổ của người nói.
Giọng nói của LuVi rấy nhẹ nhàng, mềm mại nhưng lại không nữ tính, mà còn tràn đầy tinh thần của một thiếu niên mới lớn.

Đỗ Dật Văn luôn bị giọng nói này mê hoặc, như kiểu có một ma lực nào đó khiến anh không thể từ chối bất kỳ chuyện gì của đối phương.

Lúc livestream, có thể do đã qua thiết bị biến đổi âm thanh nên không thể nghe rõ ràng âm điệu của đối phương nên khi anh nghe không có cảm giác chân thật.

Nhưng qua tin nhắn âm thanh trên QQ thì giọng nói của đối phương được truyền tới rõ ràng, càng nghe càng thấy như mặt trời ngoan ngoãn, mà hơn nữa...càng nghe càng thấy quen thuộc.
Đỗ Dật Văn cùng trả lời lại một câu "Ngủ ngon", sau đó mở lên nghe lại tin nhắn của người ta, mà càng nghe thì càng thấy quen.
Lộc Duy nằm trên giường suy nghĩ về chuyện mình từ chối anh trai tham gia buổi gặp mặt của hội cựu sinh viên, thì nhớ ra mình chưa chúc ngủ ngon với người ta.
Cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn gửi câu chúc ngủ ngon đi.

Cũng không nghĩ tới Thanh Phong Minh Dật chỉ vài giây đã phản hồi.
Nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon của đối phương làm Lộc Duy như được uống thuốc an thần, tâm trạng còn đang bị ảnh hưởng bởi chuyện hội cựu học sinh bỗng chốc an tĩnh lại.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng có thể do hôm nay livestream quá lâu, lúc đầu cùng chơi tổ đội với ông chủ sau đó lại dính mấy vụ đồng đội.

Lộc Duy lại mở linh tinh, hình ảnh trong mở cũng nhảy loạn cả lên, khiến cậu ngủ không được yên giấc.
Cậu mơ về rất nhiều thứ, về ký ức vụn vặt về

tuổi thơ nhưng cuối cũng vẫn là vụ tai nạn xe cộ vào mùa mưa năm ngoái.
Máu sền sệt chảy từ đình đầu xuống, hòa loang lổ xuống nước mưa trên đường.

Tiếng thét chói tai của mẹ xen kẽ với giọng nói an ủi của anh trai tất cả hòa vào nhau như tiếng gió xuyên rách màng tai của cậu.

Cậu khó khăn trở mình, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chiếc xe hơi đang đè trên mình.

Cả người chỉ còn cảm thấy một cảm giác, đó là đau đớn như muốn xe toạc cả cơ thể cậu.
Giấc mơ tràn đầy đau đớn, Lộc Duy muốn làm cho bản thân tỉnh dậy nhưng tất cả đều vô lực, cậu không thể mở được mắt để thoát ra.


Cậu đau đớn từ giấc mơ tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều mở hồ.

Chờ cậu tỉnh táo lại, yếu ớt phát hiện Lộc Hoài đang đứng cạnh giường của mình.
Lộc Duy cố dụi mắt, chống đỡ người ngồi dậy.

"...Anh, thật sớm."
"Không còn sớm," Lộc Hoài chỉ vào đồng hồ trên tường cho Lộc Duy thấy, "Nhìn đi, đã 10 giờ rồi."
Lộc Duy ngạc nhiên, quay qua xem rồi nói, "Đúng thật là 10 giờ rồi."
Cậu không nghĩ mình đã mơ một giấc mơ dài như thế...
Lộc Hoài nhìn cậu lại phát ngốc, đi qua kéo ghế qua ngồi cạnh mép giường, bắt chéo chân, quay đầu sang hỏi cậu: "Họp mặt cựu sinh viên, em không đi thật?"
Lộc Hoài có cơ thể cao lớn, anh đang mặc bộ tây trang có giới hạn của Zegna.

Dáng ngồi trên ghế như đang trò truyện với trợ lý của mình là Lộc Duy.
Lộc Duy bị khí thế của anh trai đè ép, gãi đầu mà không dám nói chuyện, im miệng mà lắc đầu.
Lộc Hoài nhìn cậu, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
Không khí giữa hai ngưỡi tự nhiên xảy ra xấu hổ, ai cũng không nói chuyện, cảm giác rất kỳ lạ.
Lộc Duy nghĩ rằng anh mình sẽ không nói gì nữa nhưng Lộc Hoài đột nhiên lên tiếng, "Duy Duy, anh tưởng là, em hai ngày trước chủ động ra ngoài...là đã thay đổi rồi."
Lộc Duy vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Lộc Hoài không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu, cuối cùng chỉ đành thở dài, cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy đi nấu cơm cho cậu.

Anh đứng dậy bước ra cửa, quay đầu lại nói với Lộc Duy, "Duy Duy, có lẽ các bạn học vẫn đang rất lo lắng cho em.

Nếu có thể tham gia buổi gặp mặt hội cựu sinh viên, nói chuyện với bọn họ thêm một lần nữa cũng rất tốt.

Em không cần gấp ra quyết định, cứ từ từ mà suy nghĩ lại."

Lộc Hoài nói xong, xoay người đi xuống lầu.
Lộc Duy giữ im lặng, xuống giường để vệ sinh cá nhân rồi ăn cơm.

Sau đó lại lên giường trùm chăn đi ngủ, thế mà ngủ một mạch đến chiều tối.

Thời gian livestream của cậu là tám giờ tối, hôm nay miễn cương vẫn kịp giờ thi đấu của Phi Miêu.
Ngày đầu tiên Lộc Duy thắng mười ván liên tiếp được 10 điểm, ngày thứ hai cũng như vậy.

Ngày hôm này cậu còn chưa bắt đầu, nên số điểm vẫn là 20.
Lộc Duy thông báo trong nhóm mình bắt đầu livestream, quay trở lại đã thấy moi người đang lần lượt kéo nhau vào xem.
Lộc Duy lần lượt gọi tên các cô, nhẹ nhàng nói, "Buổi tối vui vẻ nhà các bà dì ~"
Lộc Duy đang muốn mở bảng xếp hạng Phi Miêu ra xem lại nhìn thấy bình luận này rên kênh chat, cậu thở dài nói, "Đừng yêu tôi, chúng ta sẽ không có kết quả đâu, nên là rút lại lời nói đi."
Lộc Duy vui đùa một lúc, cảm thấy rất vui vẻ mở bảng xếp hạng giải đấu Phi Miêu lên, thấy mình đã chen chân được vào top năm rồi.
Phía trên đầu là đại thần hơn 20 điểm, xếp đồng hạng bốn người phía sau là 20 điểm.

Đứng đầu là người sở hữu Quốc Phục đi rừng, cũng là người có số lượng Quốc Phục nhiều nhất ở Phi Miêu, tên là "Lộ Phi".

Với số điểm là 22, đang bỏ lại những người ngay phía sau hai điểm.
Hai điểm cũng tương đương với hai ván, mà mỗi ván kéo dài 40 phút.

Lộc Duy phải tranh thủ từng giây mới có thể có 20 trận mà Lộ Phi có tận 22 trận thắng.
Cậu không khỏi cảm than, khen Lộ Phi một câu, "Anh trai Lộ Phi rất giỏi nha."
Lúc này, fans đang kéo nhau vào kênh của cậu thì nghe được câu này.

Mọi người trong kênh chat lập tức kêu lên:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện