Yêu tôi?
Thời gian diễn ra buổi họp cựu sinh viên không dài cũng không ngắn.
Đến lúc kết thúc cũng mới ba giờ chiều.
Chu Kiến ham vui, đề nghị mọi người cùng đi hát chơi đến khi mệt mỏi đã năm giờ bốn mươi chiều.
Lộc Duy nhìn đồng hồ trên điện thoại, trong lòng bộp một tiếng.
Cậu chỉ thông báo xin nghỉ với mọi người mỗi hôm thi đấu trực tiếp.
Lộc Duy tưởng họp mặt hội cựu sinh viên cùng lắm sang đầu giờ chiều thôi, không ngờ tới kéo dài đến tận chập tối, còn chưa thông báo cho mọi người nữa.
Bây giờ mà báo nghỉ giống kiểu thời đi học, đến lúc vào học mới gửi giấy xin phép cho giáo viên chủ nhiệm, không hay cho lắm.
Từ lúc bắt đầu livestream đến bây giờ, Lộc Duy chưa trể hôm nào cả, ngày hôm qua đã nghỉ, hôm nay cậu chịu không được nữa.
Bọn họ đang ở phía Đông Nam thành Phố Z, nhà Lộc Duy ở khu công nghệ cao phía Tây Bắc.
Bây giờ cậu mà đi có nghĩa là phải đi hết cả thánh phos.
Quãng đường hơn 40 km, nhanh nhất cũng phải một giờ.
Nhưng mà...
Bây giờ là chiều chủ nhật, thành phố Z nằm trong top 10 thành phố lớn kẹ bị tắc đường, không ngoài suy đoán chính xác đã gặp tắc đường rồi.
Toàn bộ cầu vượt ở đường vành đai số ba phía Tây đã tắc cứng, phía dưới cũng không đi được.
Thật không may phía trước lại xảy ra tai nạn, thế là cả đoạn đường đều đứng im, chiếc xe S680 của Đỗ Dật Văn cũng nằm trong số đó.
Dựa theo số liệu tắc đường phía Tây thành phố Z thì họ phải đợi một tiếng nữa mới di chuyển được.
Lộc Duy rối rắm một lúc, thấy đồng hồ chuẩn bị sáu giờ rồi, quyết định mở điện thoại đăng nhập vào Phi Miêu.
Tai nạn phía trước có vẻ rất nghiêm trọng, xe bị đâm hỏng đầu cần đưa đi sửa, nhưng xe hỏng đến nỗi không còn lái được nữa phải đợi xe kéo đến.
Nhưng tắc đường như thế này, xe tải không vào được chỉ còn cách đợi cảnh sát tới.
Trong hoàn cảnh này, Đỗ Dật Văn quyết định tắt xe.
Sau đó quay sang nhìn Lộc Duy đăng nhập vào Phi Miêu.
Lộc Duy cảm nhận được ánh mắt đối phương, bất đắc dĩ thở dài: "Không còn cách nào, đã đến giờ phải livestream rồi."
Cậu mở phần livestream trong App, lựa chọn livestream trực tiếp trên điện thoại sau đó share vào trong nhóm.
Không giống như trước, không biết tại sao cậu vừa share vào trong nhóm đã có hơn hai tram nghìn người kéo vào xem.
Lộc Duy nhìn qua có rất nhiều tài khoản cậu chưa thấy bao giờ.
Cậu lo lắng có phải anti lại kéo vào hay không.
Nhưng khi nhìn qua số lượt theo dõi, không biết từ khi nào đã tăng lên ba mươi sáu nghìn người.
Lộc Duy tưởng mình nhìn nhầm, cậu thoát khỏi kênh livestream rồi vào lại, vẫn thấy là ba mươi sáu nghìn người.
Bây giờ cậu dùng điện thoại để livestream, lại thoát ra lần nữa rồi vào lại, mọi người trong kênh có thể rõ hành động của cậu.
Nháy mắt kênh chat đều haha cười:
Lộc Duy đọc bình luận cuối mới thấy tài khoản fan mà mình quen.
Lại quay sang nhìn các bình luận khác đều kéo một hàng hahaha, Lộc Duy mới nhẹ nhàng thở ra: "Làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng lại bị chửi."
Lộc Duy bị họ nói đến xấu hổ, gãi đầu: "Hôm nay tôi đang ở bên ngoài, không có máy tính.
Nếu chơi Vương giả thì không mở cam được."
Cậu vừa dứt lời, thấy nhóm chị gái có thẻ fan của mình bắt đầu gửi "Woohooo, thật đáng thương."
Sau đó cả kênh chat đều spam một câu "Woohoo."
Lộc Duy: "..." Cậu nhịn không được, quên mất Đỗ Dật Văn bên cạnh, tặc lưỡi nói: "Đừng yêu tôi không có kết quả đầu trừ khi có thể làm tôi động lòng ~"
Lộc Duy giả vờ thở dài khó chịu, "Đúng là các cố không yêu tôi thật lòng, chỉ yêu mỗi gương mặt này."
Mặc dù Lộc Duy là người khởi xướng trước nhưng lại bị nhóm chị gái trêu lại nên giả bộ: "Tôi buồn quá."
Kênh chat tặng quà càng ngày càng nhiều, mọi người hò hét muốn cậu lộ mặt.
Nhưng Lộc Duy dùng điện thoại, chơi game hay mở camera chỉ có thể chọn một.
Nếu mở cam thì không thể chơi ggame được nữa.
Cậu hơi rối, không biết làm như nào.
Đúng lúc này, kênh chat thông báo quen thuộc:
#Đinh, fan sô một cảu streamer [Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15] online ~#
#Đinh, [Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật tặng streamer LuVi một tên lửa siêu cấp, nhanh tới xem.
#
[Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15]: "Điểm danh."
Lộc Duy ngạc nhiên nhìn kênh chat thông báo, sau đó quay sang nhìn Đỗ Dật Văn, nhỏ giọng nói với anh:
"Anh...anh điểm danh làm gì thế."
Dù sao cùng ngồi bên cạnh, im lặng xem livestream là được rồi mà.
Đỗ Dật Văn nhìn lại cậu, giọng điệu nghiêm túc vô tội: "Không được à."
Không phải không được...
Lộc Duy nghĩ trong lòng: Chỉ cần anh không thấy phí tiền là được.
Đỗ Dật Văn không đợi cậu trả lời, xoay người sờ sờ lưng ghế.
Từ khe hở phía sau ghế lái lấy ra một túi