Lilith
Lộc Duy vội vàng ho khan hai tiếng, giả vờ mình không sợ anh.
Cố gắng che dấu sự hoảng sợ của mình.
Kết thúc trận đấu, Lộc Duy và Đỗ Dật Văn có chỉ số KDA như nhau, hai người đều dẫn đầu lượng sát thương đầu ra.
Lộc Duy nhìn chỉ số của hai người giống hệt nhau, liếc sang nhìn Đỗ Dật Văn, thấy đối phương đã cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính.
Đôi môi mỏng của Đỗ Dật Văn mở ra, giọng nói rất dịu dàng: "Họ nói rất đúng."
Cái gì?
Lộc Duy quay sang nhìn kênh chat...
Lộc Duy: "!" Mặt nháy mắt lại đỏ lên.
Đúng lúc này, xe ở phía trước đột nhiên di chuyển.
Lộc Duy ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện không biết từ khi nào xe cảnh sát đã đi được vào trong đang ở phí trước điều hướng giao thông, chỉ dẫn xe di chuyển.
Bọn họ đến lúc phải đi rồi.
Đỗ Dật Văn không thể chơi game được nữa, mà trên xe lại quá rung lắc, Lộc Duy cung không định chơi game, quyết định hướng mọi người chào tạm biệt.
Thật ra là muốn nhân cơ hội này chặn miệng mấy người đang gào thét trong kênh chat.
Sau khi Lộc Duy tắt livestream, phát hiện kênh của mình đã tăng lên ba mươi bảy nghìn người theo dõi rồi.
Không thể tin được.
Cậu mới livestream có ba tuần, toàn dựa vào món quà nhỏ của fans để duy trì nhiệt độ, thời điểm nhiểu nhất cũng chỉ có chin nghìn người theo dõi.
Không ngờ chỉ tham gia thi đấu trực tiếp một lần đã tăng lên số lượng lớn như vậy.
Mà hôm nay livestream không đến một tiếng, lại tăng lên tận mười nghìn người.
Hiện nay, lượng truy cập internet của người dùng không thể xem thường được.
Hôm nay có cơ hội tiếp xúc và chơi game cùng nhau, Lộc Duy thấy mình không còn sợ Đỗ Dật Văn như lúc trước nữa.
Mặc dù lúc nãy chơi game có làm cậu hơi xấu hổ nhưng so với lúc hai người mới gặp nhau thì thoải mái hơn hẳn.
Lộc Duy suy nghĩ, thả lỏng dựa lưng vào ghé, tâm trạng luôn căng thẳng bây giờ mới thả lỏng.
Thế mà ngủ quên luôn.
Lại còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu không hiểu tại sao mình lại đứng ở bục nhận thưởng.
Dưới sân khấu là LOGO của Vương giả vinh diệu, bên trên treo banner của giả Vương giả vinh diệu KPL, dưới khán đài ngồi đầy khan giả theo dõi.
Cậu nhìn thấy rất nhiều người cầm đèn sáng, giơ bảng fans.
Mà trên bảng fan, xuất hiện tên của cậu và anh hai Lộc Sư.
Lộc Duy vội vàng quay đầu, thấy Lộc Sư đang đứng bên cạnh mình, anh hai của cậu so với lúc xảy ra tại nạn thì nhỏ tuổi hơn, nhiều lắm chỉ đầu hai mươi.
Trên tay cầm cúp KPL, hướng về phía cậu cười.
Lộc Sư mở to mắt, duỗi tay muốn giữ Lộc Duy lại nhưng cơ thể vừa động đậy thì giật mình tỉnh dậy.
Đột nhiên mất đi người thân ngay trước mắt làm cậu lạnh cả người.
Ngồi trên xe đầu óc còn đang mơ màng sau khi ngủ dậy bây giờ càng thêm choáng váng nữa.
Cậu mở to sững sờ một lúc mới phát hiện xe đã dừng lại.
Trên người cậu có đắp một cái chăn nhỏ.
Lộc Duy nghiêng đầu, thấy Đỗ Dật Văn đang ngồi nghịch máy tính.
Trên màn hình máy tình toàn chữ và số hình như là đang soạn lại tài liệu.
Cậu vội vàng cầm điện thoại nhìn đồng hồ, thế mà đã hai tiếng từ lúc cậu kết thúc livestream đến bây giờ.
Mà từ chỗ tắc đường về nhà mình cùng lắm là một tiếng đồng hồ...
Thế mà Đỗ Dật Văn đã đợi cậu một tiếng.
Trái tim lạnh lẽo bỗng có một lớp lông tơ ấm áp bao bọc, vừa mềm mại vừa ngứa, đầu óc đang mơ mãng lúc này đã tỉnh táo.
Vội vàng ngồi thảng dậy, áy náy gãi đầu, "Em...xấu hổ quá.
Anh đợi em có lâu không?"
Lộc Duy nói xong, thấy Đỗ Dật Văn đột nhiên dừng động tác trên tay quay sang nhìn mình.
Giọng điệu nghiêm túc, và dịu dàng không hợp với vẻ lạnh lùng bên ngoài của anh: "Anh đợi một năm, không thiếu một giờ."
Tay Lộc Duy hơi run, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Giọng nói của Chu Kiến ở buổi gặp hội cựu sinh viên bỗng vang bên tai: "Cậu không biết trong khoảng thời gian này, lão Đỗ luôn bắt tôi phải tìm tin tức của cậu đấy!"
Luôn tìm tin tức của cậu.
Vẫn luôn...
Cở thể Lộc Duy lạnh lẽo lúc ngủ dậy nháy mắt trở nên ấm áp, cậu cảm thấy nhiệt độ trong xe cũng tăng lên nhanh chóng.
Cậu lập tức thấy hoảng sợ, "Cảm ơn anh, em, em về trước đây..."
Đỗ Dật Văn không ngăn cậu, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm cậu, im lặng gật đầu.
Đôi mắt màu xanh dưới ánh trăng như ánh mắt của động vật, khi nhìn chằm chằm vào ai đó, sẽ mang theo độc chiếm.
Nhưng lúc này Lộc Duy đang cúi đầu mở của xe nên không phát hiện ra ánh mắt của đối phương.
Cậu đang loay hoay mở cửa, Đỗ Dật Văn cũng xuống xe.
Vừa mới tỉnh dậy từ giấc mộng làm chân tay Lộc Duy hơi mỏi.
Tốc độ mở của xe so với lúc trước chậm hơn rất nhiều, đợi đến khi hai chận chạm đất thấy Đỗ Dật Văn đã đứng trước mặt mình, cảm thấy hình bóng của đối phương che khuất hoàn toàn bản thân mình.
Trong lòng Lộc Duy vội vàng, điện thoại trên đùi không để ý bị rơi xuống đất.
Cậu vội vàng cúi xuống nhặt, không may chân bị vấp ngã thẳng về phía trước.
Sau đó...
Ngã vào người Đỗ Dật Văn.
Lộc Duy: A...
Hôm nay cậu mặc áo khoác len có mũ, không cài khuya, còn Đỗ